Gần tới 7h sáng, Nhược Quang Dao hôm nay trở thành tài xế lái xe của ba mẹ Nhược dù muốn dù không.
Nhược Trình Tranh và Nhược Vũ sớm đã có thể lái xe thuần thục nhưng mà hiện tại chưa đủ tuổi nên vẫn còn ngồi phía sau an nhàn mà nhìn khung cảnh ngoài trời.
Di chuyển hơn hai mươi mấy phút cuối cùng cũng có thể vận động một chút sau bữa ăn thanh đạm kia. Nhược Vũ và Nhược Trình Tranh hai bên cán cửa quý phái bước xuống, xe bên kia, Nhược Quang Dao sau khi chạm đất phải đi về phía sau mở cửa tiếp đón mẹ Nhược đang chờ. Thật là một quý bà xinh đẹp!
Ba Nhược tay ôm mẹ Nhược yêu chiều nhìn bà, Nhược Quang Dao chẹp miệng lùi về sau nhường đường cho hai vị phụ huynh, bản thân song song bước cùng hai em, cẩu độc thân suy cho cùng chỉ có thể nhìn ngắm người ta phát cẩu lương mà thôi, cảm giác này Nhược Vũ và Trình Tranh sớm đã nếm trải.
"Kia là Nhược tổng và Nhược phu nhân à?" nữ sinh vừa bước xuống từ xế hộp đắt tiền hỏi bạn mình, ánh mắt có chút kiên dè
"Nhìn xe đoán chủ, cậu cũng thật thông minh"
"Ai lại nhìn xe, nhìn Nhược Quang Dao là hiểu, anh ấy đẹp trai quá" nữ sinh kia hai tay ôm mặt không giấu nổi tình ý
"Ôi tôi thích anh ấy mấy năm trời nhưng mà anh ấy ngay cả ánh mắt cũng không tặng cho người ta, thật là quá đáng" nữ sinh kia bộ dáng xinh đẹp uất ức nắm tay bạn mình đang say mê người thầm yêu mà lôi đi.
Mấy học viên khác nhìn tới cũng khá bất ngờ, chiếc xe mà Nhược Quang Dao vừa lái kia không chỉ đơn giản mà đắt tiền mà nó còn là phiên bản giới hạn, thế giới này lấy đâu ra 10 chiếc? Hơn hết là cái nhan sắc nổi trội của gia đình kia kìa.
Xem xem, Nhược tổng không chỉ nổi tiếng là người đàn ông quyền lực ông còn là người có tiếng lại có miếng, nhan sắc không thể đùa, tuy đã ngoài tứ tuần nhưng trên người vẫn mang nét phong lưu, biết khi con trẻ ông cũng là một đại mỹ nam, cho nên hai người con trai kia của ông mới mang được dáng vẻ khiến tim đập chân run như thế. Còn Nhược phu nhân cũng không phải chỉ là một người phụ nữ thông minh, bà còn vô cùng xinh đẹp, cử chỉ nho nhã quý phái bước chân tự nhiên mà động lòng người, tuy Nhược Vũ không phải con ruột họ nhưng ít nhiều cũng được chăm sóc bảo dưỡng kỹ càng khiến không muốn cũng phải đẹp. Cả gai đình nhỏ bọn họ có ai là không biết chỉ toàn là nhan sắc chứ.
Bước vào hội trường, xung quanh mấy trăm nghìn chiếc ghế ngay ngắn từ trước, được biết phòng hội trường này sử dụng vào những diệp đặc biệt như ngày hôm nay chẳng hạn, những chiếc ghế kia là thiết kế riêng cho học viện bọn họ, từng chiếc ghế đều có vị trí nhất định chỉ cần ngồi xuống đứng lên nó sẽ tự động trở lại trạng thái ban đầu, cho nên học viện này đắt giá cũng không có gì bất ngờ.
Cầm chiếc thư mời có vị trí ghế, Nhược Vũ theo sát ba mẹ chỉ nơi của họ, nơi phụ huynh và nơi học viên không gần nhau, giống như phía trái là phụ huynh thì phía phải là học viên bọn họ.
Số ghế Nhược Vũ là 31, hàng số 3 dưới lên, ghế đầu tiên, Nhược Trình Tranh là 44, hàng số 4 dưới lên ghế số 4 trái vào. Không biết vì sao bên phải Nhược Vũ là Đồng Cổ Trát, Nhược Vũ liền muốn đổi chỗ ngồi nhưng mà có lẽ không được vì khi nữa sẽ đọc tên theo số có sẵn tránh loạn lên vì vị trí.
Nhược Trình Tranh phía trên thấy thế liền nóng lòng sốt ruột ngồi không yên nhưng mà cậu cũng không thể đổi vị trí, thật là phiền phức! Không riêng gì Nhược Trình Tranh mà Phùng Vũ Hạ cậu ấy cũng muốn nháo tới đây, muốn lôi Đồng Cổ Trát kia ra. Cũng may những cái ghế này có khoảng cách nhất định không quá gần, Nhược Trình Tranh có chút thả lỏng, Nhược Vũ cũng không muốn bận tâm liền không nhìn qua bên phải mà tập trung vào chiếc điện thoại trên tay.