Nhược Vũ không kìm nén nổi niềm vui xúc động trong lòng, khoảnh khắc mở quà ba mẹ và Nhược Quang Dao như vẫn còn trước mắt cô, cảm giác đó thật sự rất rất hạnh phúc bất chợt nỗi buồn kia như biến mất không một dấu vết
Dĩ nhiên đó là kết quả ba mẹ Nhược muốn, bọn họ có thể để con gái họ đau buồn phí tuổi xuân vì cái tên Đồng Cổ Trát kia sao còn cả cô gái tên Phỉ Miểu gì đó nữa chỉ hai kẻ đó mà muốn khiến con gái yêu quý của bọn họ đau buồn mấy ngày mấy đêm đến nỗi gầy đi mấy vòng là điều không thể chấp nhận được, cho nên ba mẹ Nhược đã cùng Nhược Quang Dao cái khó cái dễ đều thực hiện khiến Nhược Vũ tâm tình vui lên không ít.
Mặc dù không thân không thích, không phải mẹ Nhược mang nặng đẻ đau, không cắt từng giọt máu miếng thịt nhưng mọi tình yêu của bà như dành trọn hết cho cô, có thể nói đối với họ Nhược Vũ còn có phần trọng lượng trong lòng họ hơn hai đứa con trai xấu xí kia.
Bọn họ đã luôn suy nghĩ, ai mới là con ruột?
Mà cái vấn đề này Nhược Quang Dao và Nhược Trình Tranh cũng hiểu rất rõ, nhưng mà bọn họ cũng không để tâm còn cảm thấy vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, một đêm không mộng không mị, Nhược Vũ đã rất lâu mới có thể ngủ được ngon như thế, có chút không quen.
Đã chỉnh sửa trang phục xong, Nhược Vũ mang tâm tình vui vẻ bước xuống nhà, nhìn tới đồng hồ treo tường sang trọng kia chỉ điểm 6h hơn, ba mẹ Nhược đã vui vẻ cùng nhau tận hưởng bữa sáng.
"Chào buổi sáng, ba mẹ" Nhược Vũ nhấc ghế ngồi kế họ, đầu bếp liền mang thức ăn cho cô ra
"Cảm ơn" nở nụ cười mỉm tới vị đầu bếp kia, có lẽ cái tính tình đáng yêu đó khiến mọi người yêu quý Nhược Vũ hơn là nhan sắc diễm lệ kia.
"Hôm nay con và tiểu Tranh làm lễ tốt nghiệp à?" mẹ Nhược tay ôm con mèo mà Nhược Vũ đem về hôm trước, nó vừa về nhà mấy hôm
Con mèo mà Nhược Vũ đã dầm mưa hi sinh chiếc váy trăm triệu kia để bọc con mèo vừa từ bệnh viện thú y trở về, nhìn đã mập hơn ban đầu rất nhiều đang nằm trên tay mẹ Nhược lim dim ngủ.
Nhìn con mèo chút chút, Nhược Vũ dời mắt lên mẹ Nhược ngoan ngoãn trả lời
"Vâng, ba mẹ có đến không?"
Tay cầm dao bén cắt tới một góc thịt bò beefsteak thơm ngon, chầm chậm đưa lên miệng chờ ba mẹ Nhược nói
"Có chứ, ngày quan trọng với con gái tôi như thế không đi có phải không được không?" ba Nhược vừa cắt thịt bò thành nhiều miếng nhỏ dễ ăn đưa qua cho mẹ Nhược, mẹ Nhược vui vẻ đón lấy, tay còn ly rượu vang đỏ nhấp môi một ngụm.
Bây giờ đã biết cái khí chất trong xương trong máu kia của Nhược Vũ là học tập từ ai.
"Ba mẹ thật khiến con gái ghen tị, con cũng muốn có một người cắt từng miếng thịt như thế á nha" Nhược Vũ đùa đùa mấy câu, phía sau liền có người hướng tới cầm dao cắt thành từng miếng nhỏ cho cô, ngửa thấy mùi hương thảo dược phía sau ngay sát bên cổ khiến Nhược Vũ đoán được
"Anh Quang Dao!"
"Sướng nhất con rồi nhé" mẹ Nhược đặt ly xuống mỉm cười tươi chọc con gái, bà nhìn thấu ý tình của con trai bà rõ như ban ngày dành cho Nhược Vũ. Đáng tiếc Nhược Vũ vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc tình tiếp theo. Con trai à, chịu khổ rồi...
"Ăn sáng kẻo trễ" Nhược Quang Dao bỏ dao xuống lấy nĩa kế bên xiên qua miếng thịt nhỏ đưa vào miệng Nhược Vũ, cô cũng rất phối hợp thưởng thức nó
Nhược Quang Dao mỉm cười ngồi bên cạnh cô, đùa cùng Nhược Vũ như thế đủ rồi.
"Lát nữa mọi người đều tới à?" Nhược Vũ hướng tới Nhược Quang Dao kế bên tao nhã uống chút nước lọc hỏi, ánh mắt có chút mong chờ
"Ba mẹ không cần phải nói, anh chắc chắn phải đến rồi, anh còn có một phần diễn thuyết"
"Đã là cựu của cựu học sinh thế mà vẫn có thể diễn thuyết, nhà trường thật quá ưu ái anh" Nhược Vũ chọc chọc vào mấy miếng thịt còn lại chống cằm nói
"Trách sao được anh Quang Dao của em quá xuất sắc chứ"
"Anh lại tự luyến đấy à?" giọng nói nam tính có chút trẻ trung của thanh xuân vọng tới phía nhà ăn, chưa thấy hình đã nghe giọng chỉ có thể là Nhược Trình Tranh kia
"Tự luyến cũng được, anh của em là dùng thực lực chứng minh, em có gì" Nhược Quang Dao không hối hả tay vẫn nhẹ nhàng thuần thục cắt từng miếng thịt bỏ vào miệng nhai nuốt, câu nói còn có chút mỉa mai
"Anh lại dùng mấy cái thực lực nhàm chán để nói chuyện rồi" Nhược Trình Tranh thẹn quá hóa giận, tay đút túi tiêu soái ngồi xuống đối diện, nhưng mà Nhược Trình Tranh cũng không phải đơn giản, cậu ấy cũng đã thi đấu rất nhiều, mang lại các thành tích khác nhau nhưng lại không thích mấy cái thành tích này khoe khoang, nó quá vô nghĩa.
Cả gia đình họ Nhược hiếm khi có một bữa sáng cùng nhau như thế này, Nhược Vũ cố gắng tận hưởng cái cảm giác và không khí gia đình hiện tại.
Kiếp trước Nhược Vũ không quan tâm gì đến ba mẹ, cô xem tình cảm kia là điều hiển nhiên mà không quý trọng, anh Quang Dao đến lúc cô chết cũng không thể gặp lần cuối, còn nhớ không hiểu lý do gì Nhược Trình Tranh trước kia vô cùng căm ghét cô nhưng mà có lẽ kiếp này cô sống có ích hơn rồi, cảm giác có chút thành tựu