Chuyến du lịch ở biển kết thúc, ba ngày rồi đủ để bọn họ sống vui vẻ, nhóm Nhược Vũ cũng phải trở về rồi bởi vì ngày mai là buổi lễ trưởng thành và lễ tốt nghiệp của bọn họ mà. Cái lễ này mà không đến sẽ ảnh hưởng đến bọn họ không ít.
Đám Nhược Trình Tranh trở về đã là buổi đêm, Nhược Vũ mệt mỏi đi vào nhà chẳng màng đến Nhược Trình Tranh tay xách tay mang mấy túi hàng vào nhà, mà đa số trong đó của Nhược Vũ, nhìn nữ nhân bóng lưng xinh đẹp trước mặt cậu có chút mất mát, sao lại vô tâm như thế.
Không ngờ Nhược Vũ chính là đứng lại giữ cửa chờ cậu, biết sớm như vậy đã đi nhanh hơn một chút rồi.
Hai bọn họ cười xuề xòa Nhược Vũ nhường cậu ta vào trước bản thân vào sau đóng cửa cẩn thận, lúc trở vào vốn đã gần nửa đêm nhưng phòng khách như đèn vẫn sáng bừng lên, còn chưa tháo giày ra đã thấy ba mẹ Nhược và Nhược Quang Dao người cầm chiếc bánh gato người xách theo mấy túi quà lớn nhỏ bước tới trướt mặt Nhược Vũ
Nhướng mày suy nghĩ, sinh nhật cô qua lâu rồi, Nhược Trình Tranh cũng chưa tới, sao lại có những thứ này
"Chúc mừng sinh nhật con gái yêu" mẹ Nhược dịu dàng cất tiếng, bộ dáng áo ngủ yêu kiều bước đến Nhược Vũ ôm cô vào lòng, Nhược Vũ có thể cảm nhận hết tình yêu thương của ba mẹ nuôi, khá là bất ngờ
"Mẹ, cái này..."
"Sinh nhật muộn của con, không phải sao?"
"Ơ kìa, sao năm rồi con không được làm sinh nhật" Nhược Trình Tranh bên cạnh tuy lòng vui vẻ nhưng câu từ có vẻ ghen tị, góp phần vui vẻ cho Nhược gia
"Mẹ Nhược này chỉ có con gái"
"Rõ là phân biệt đối xử thế mà bố mẹ cứ bảo nam nữ bình đẳng ấy chứ, anh Quang Dao nhỉ"
"Phải không?" Nhược Quang Dao đứng đối diện mắt mang ý cười đậm nhìn Nhược Vũ vỗ vỗ vai cô vui vẻ
"Vào thôi, chẳng lẽ mọi người muốn đón sinh nhật ở cửa nhà à?"
"Ây da, người làm nghỉ ngơi hết rồi, con, mau giữ máy chụp ảnh" bố Nhược tay ôm eo nữ nhân của ông ra lệnh bảo Nhược Trình Tranh đưa máy ảnh cho cậu trước ánh mắt không thể chấp nhận được của cậu
"Gì chứ, bố mẹ cũng thật là, Vũ, mau nói giúp em" Nhược Trình Tranh tay nắm nắm Nhược Vũ đôi mắt như sắp có nước mắt chảy ra giọng nói thêm ủy khuất khiến Nhược Vũ có chút buồn cười
"Được rồi, chúng ta cùng chụp ảnh" Nhược Vũ lấy điện thoại ra, tay giữ máy đứng cùng gia đình tạo kiểu
"Con gái, mau mau mở quà, ba mẹ và anh Quang Dao của con đã lựa chọn rất rất lâu rất rất kỹ luôn đấy, đảm bảo con sẽ thích" mẹ Nhược nháy mắt đầy tinh nghịch tay kéo Nhược Vũ tới đống quà đầy đủ màu sắc trên đó có mấy lá thư, cô đoán chắc mấy gia nhân nhà cô tặng rồi.
Nhìn thấy phần quà to nhất, màu rực rỡ nhất, chính là của ba mẹ cô. Tiếp theo là cái món quà bọc bằng vỏ màu đen trắng, kiểu gói quà đặc trưng của anh Quang Dao mười mấy năm rồi vẫn luôn như vậy.
Mở gói quà của ba mẹ Nhược Vũ đưa tay che miệng đầy bất ngờ, đôi mắt chứa đầy sự không ngờ đến, trước mắt cô là bộ tiểu thuyết của tiểu thuyết gia cô đã vô cùng yêu thích rất lâu từ trước, mà bôn tiểu thuyết này đã ngưng xuất bản từ mấy năm rồi, hơn nữa vô cùng phi thường khó tìm, không phải chỉ có tiền mới mua được mà phải nhiều thứ khác nữa, cho nên Nhược Vũ vốn đã không mơ tưởng gì đến nó rồi.
"Con không ngờ ba mẹ tặng con món quà này, bất ngờ thật sự luôn" Nhược Vũ đứng lên ôm nhào tới hai vị phụ huynh đang đứng sau lưng nhìn cô đầy hạnh phúc rồi bật cười.
Ôi con gái nhỏ của họ.
"Chỉ cần con vui là được" ba Nhược vuốt vuốt tóc Nhược Vũ khẽ cười, ông không nói cho Nhược Vũ biết
Bộ tiểu thuyết này thật sự vô cùng khó tìm, khi biết con gái ông muốn có, bà Nhược và ông đã dành rất nhiều thời gian để tìm chúng ngày nào chưa có được ông bà liền không thể an ổn mà sống qua ngày cho nên Nhược Vũ không thấy ba mẹ Nhược thường xuyên ở nhà chính là cái lý do đó, hơn nữa bộ tiểu thuyết này khiến ông phải chi ra kha khá tiền đi, còn phải đi khắp nơi hỏi thăm chúng, nhưng đổi lại niềm vui và nụ cười của đứa con gái này cũng khiến ông bà Nhược vui vẻ theo.
"Mau mở quà của Quang Dao" Nhược Trình Tranh đứng bên cạnh thấy gói quà đơn sắc kia có chút tò mò, vì quà của Nhược Vũ nên cậu không tiện mở thôi.
Nhược Vũ ngồi xuống tiếp tục thuần thục mở phần quà trắng đen, trông phần quà có chút to, còn to hơn quà của ba mẹ Nhược, lúc mở ra mắt Nhược Vũ lại một lần nữa trợn tròn, lời nói có chút không thoát ra khỏi miệng. Lần này phỏng chừng bất ngờ còn hơn ban nãy.
Nhược Quang Dao ngồi khụy xuống cười cười lấy ra nốt phần trong hộp cho Nhược Vũ, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhược Vũ
"Làm sao, hài lòng chứ?"
"Làm sao chỉ có hài lòng, anh Quang Dao cứ như thế em sẽ bị nuông chiều đến hư mất" Nhược Vũ cầm phần quà trên tay, khóe mắt như có nước, môi xinh cười không ngớt, nhìn Quang Dao
"Anh và bố mẹ hẹn nhau mua quà cho em à?" Nhược Vũ lại một lần nhìn xuống, phần quà này là cái quyển tiểu thuyết gần đây nhất của tiểu thuyết gia cùng tên với phần quà của ba mẹ Nhược
Vì số lượng có hạn mà fan quá đông nên Nhược Vũ không tranh được xuất mua, bản trên mạng cũng không tranh được, hôm trước cô đã tự mình đến xếp hàng chờ mua, kết quả đứng hết 4 tiếng đồng hồ cũng không có một quyển, lại trở về tay không mà cô còn lên cơn sốt cho nên mới xảy ra việc thi lại như hôm trước, chắc người làm trong nhà đã nói lại cho anh Quang Dao và ba mẹ Nhược, ôi kiếp trước cô đã làm gì mà kiếp này cô lại được ba mẹ và cả anh trai yêu thương như thế ...
"Mọi người như thế khiến con có chút không nỡ luôn, làm sao con dám sống xa mọi người đây" Nhược Vũ thật giỡn xen lẫn khiến ba mẹ Nhược nghĩ cô nói đùa
"Thì con cứ việc ở đây thôi, thất nghiệp cũng được, độc thân cũng được, có ba mẹ lo" ba mẹ Nhược ôm ôm con gái nhẹ nhàng đùa đùa nói, mặc dù vậy những lời họ nói ra đều có trọng lượng bọn họ thừa sức nuôi cô sung sướng hết cuộc đời không lo không nghĩ.