Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 15: "Vậy lên đây, nằm cùng chị"




Đêm hôm đó ba mẹ Nhược không có ở nhà, anh trai Nhược Quang Dao cũng bắt đầu tập trung gầy dựng sự nghiệp chỉ có hai con người vô công rỗi nghề Nhược Trình Tranh và Nhược Vũ là có mặt đầy đủ ở biệt thự Nhược gia nhất.


Từ cơn mưa về Nhược Vũ lúc nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt, người cô nóng ran như đã lường được từ trước Nhược Trình Tranh luôn hay túc trực bên cạnh Nhược Vũ theo giờ, ví dụ như cách hai đến ba tiếng đồng hồ sẽ vào xem thử chị có lên cơn sốt hay không bởi vì cậu còn nhớ lúc bé chị cậu rất hay nhiễm bệnh lớn lên tuy đã ít hơn nhưng vẫn xảy ra thường xuyên đối với việc như vậy cậu dần cảm thấy bình thường.


Không ngoài suy nghĩ Nhược Vũ đã lên cơn sốt, lấy nhiệt kế ra đo mấy phút sau liền biến sắc, chị cậu vậy mà lên 41 độ, có còn muốn sống nữa hay không


Liền kêu người đưa Nhược Vũ vào bệnh viện, bế cô trên tay Nhược Trình Tranh như không cảm nhận được sức nặng, thật sự thì chị của cậu nhìn có vẻ cân đối lại vô cùng nhẹ cân, chỉ cần lần ngất xỉu ở trường cũng đã biết được rồi


Đưa vào bệnh viện sắc mặt cả hai đều hiện lên tia mệt mỏi, Nhược Vũ lâm vào ngủ sâu liền được bác sĩ thăm khám, Nhược Trình Tranh sớm biết chuyện nhưng vẫn lòng nóng như lửa đốt, cũng không gọi báo cho gia đình, chút chuyện này một mình cậu xử lý là được.


Thấy Nhược Vũ trên giường cách mấy tiếng đã giảm sốt liền nhẹ nhõm thở phào, tay cậu đan vào tay cô, nắm chặt lại, bàn tay kia vuốt vuốt tóc Nhược Vũ lại đau lòng, nhìn đến đôi môi kia cậu liền có ý tưởng táo bạo với chị gái mình, dần cúi người xuống chỉ còn cách đôi môi mềm mại kia có mấy mm liền bừng tỉnh, cậu nhận ra bản thân không thể lợi dụng tình hình lúc này được, đôi mắt ánh lên tia kiên định, chậc lưỡi Nhược Trình Tranh đứng dậy định đi rửa mặt một chút tỉnh táo hơn nhưng hình như cậu vừa thấy bóng ai đó ngoài cửa


"Con chuột nào đây nhỉ?" Nhược Trình Tranh đứng bên ngoài nhìn theo hướng bóng đen khi nãy đi qua, biết không đuổi theo được liền mỉa mai nhếch môi cười, dù sao đi nữa anh đều không sợ lộ chuyện bản thân yêu chị gái mình. Mà có bị lộ cũng rất tốt đi.


"Nước!" Nhược Vũ tỉnh dậy sau cơn mơ khiến Nhược Trình Tranh quay lại vội vàng đến bên cô lắng tai nghe


"Nước..."


"Đây, Vũ, từ từ" lấy tay đỡ Nhược Vũ từ từ ngồi dậy đưa ly tới miệng để cô dễ dàng tiếp nhận nước sau đó lại dịu dàng đặt nàng xuống giường bệnh tiếp tục nghỉ dưỡng


"Dương?" giọng nói khàn khàn khó nghe cất lên đôi mắt mông lung nhìn nam nhân kia, cánh tay cũng từ từ đặt trên trán


"Ừm, em đây"


"Mấy giờ rồi"


"3h sáng, chị tiếp tục nghỉ đi"


"Đừng bái cho ba mẹ và anh Quang Dao"


"Sẽ không"


"Chị ổn rồi em về nghỉ ngơi đi, chị sẽ không bốc hơi đâu" cười cười câu nói bông đùa khiến tâm Trình Tranh nhẹ đi không ít


"Đùa được như vậy chị cũng ổn lắm rồi nhưng em vẫn ở đây, em không yên tâm"


"Thằng bé này, vậy lên đây, nằm cùng chị" Nhược Vũ nhìn nhìn thấy chiếc giường của cô cũng rất rộng, 2 người lớn nằm cũng không phải vấn đề gì, Nhược Trình Tranh nghe tới cậu liền mặt đỏ tía tai, lúc bé cậu có ngủ cùng chị vài lần nhưng lớn như này thì chưa bao giờ, có thể xem đây là dâng tới miệng sói hay không?


"Được, được không Vũ"


"Chị em, không phải bình thường sao?" Nhược Vũ chớp mắt nhìn cậu rôid bật cười, ôi đứa em của cô


"Nào, lên đây, chị không ngại để em chiếm diện tích rộng đâu" nhịp tay xuống chỗ trống bên cạnh, Nhược Vũ dịch người về phía trong như nhường chỗ cho Nhược Trình Tranh, thấy vậy Nhược Trình Tranh cũng không quan tâm mà ngoan ngoãn bước lên giường lớn nằm cùng Nhược Vũ, khoảng khắc này đã lặp đi lặp lại trong đầu cậu vô số lần từ bé đến lớn thật không ngờ lại có thể thật sự cùng Nhược Vũ ngủ cùng một chiếc giường, như một giấc mơ!


Nằm kế bên Nhược Vũ, dùng chung một chiếc gối đầu, Nhược Trình Tranh có thể ngửi được mùi hoa hồng thoang thoảng trên người Nhược Vũ mang tới, dịu nhẹ khiến người ta chìm đắm trong hương mê này mãi mãi không buông, gương mặt xinh đẹp đó cách cậu chỉ vài cm lại vô cùng xinh đẹp cho dù đang có bệnh trong người nhưng Nhược Vũ lại vẫn rất động lòng người khiến Nhược Trình Tranh chịu không được lại lần nữa đỏ mặt


"Ngủ đi tiểu Tranh" cô nhịp tay lên lưng cậu như ru ngủ, khiến Nhược Trình Tranh càng không thể ngủ được thật sự là thân dưới của cậu đang động đậy, ép buộc bản thân cũng kìm nén tự mình ủy khuất. Lúc trở lại thì Nhược Vũ sớm đã ngủ say rồi, Nhược Trình Tranh nằm kế bên không bao lâu cũng thuận tay ôm nữ nhân kia vào lòng, cách cô một lớp vải cũng khiến hắn cảm nhận được cơ thể cọ xát vào hắn khiến hắn vô cùng thỏa mãn vô cùng hạnh phúc luôn muốn chìm đắm vào khoảnh khắc này mãi không buông, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.


Sáng sớm tỉnh dậy Nhược Vũ vì cơ thể có bệnh liền bị thức giấc rất sớm mệt mỏi vào phòng vệ sinh


"Ôi nhan sắc của tôi" Nhược Vũ buồn bã nhìn vào gương lật trái lật phải vẫn thấy bản thân xấu đi không ít, rửa mặt liền quay lại bên ngoài


Trên giường kia vẫn thấy Nhược Trình Tranh ngủ say, ôi những con người mạnh khỏe, Nhược Vũ không tiện phá giấc ngủ của Nhược Trình Tranh liền an phận ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại kế bên, mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đối diện, lặng lẽ ngắm bình minh sáng sớm luôn là ước mơ của Nhược Vũ nhưng chưa bao giờ thành, một là quá muộn hai là quá sớm.