Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 14: Trên đường nhặc được một chú mèo con




Ra quầy chờ dặn người để lại thức uống Nhược Vũ liền quay người cầm theo chiếc ô đến bên kia đường đến nơi chú mèo nhỏ kia, thấy thân nó run lên cầm cập, bộ lông ướt sũng dính sát vào cơ thể gầy gò trơ xương đó khiến Nhược Vũ khó chịu trong lòng, mặc kệ nó dơ bao nhiêu ôm vào người dùng chiếc váy ủ ấm cơ thể nó Nhược Vũ không ngại khiến chiếc váy đắt tiền được may riêng của mình lấm bẩn, khung cảnh xinh đẹp động lòng người này khiến không ít người ngoái lại nhìn theo, còn đánh vào lòng tự tôn của một số người.


Đứng trên đường chờ đèn giao thông chuyển xanh Nhược Vũ mới bắt đầu bước qua, bởi vì trời mưa khiến mọi người ngại đi bộ cho nên làn đường này chỉ có một mình Nhược Vũ lại không biết vì sao từ đâu có một chiếc xe lao đến đèn pha chiếu vào mắt Nhược Vũ khiến cô không thể nhìn thấy gì thêm, hình như có bị đụng trúng mà té ngã.


Không nặng, cơ thể Nhược Vũ chỉ bik xay xát một chút mà Nhược Vũ chỉ lo lắng chú mèo nhỏ trong lòng không còn cảm giác đau ở mắc cá chân.


Từ trên xe bước xuống là bác tài khoảng chừng hơn 50 tuổi vội vội vàng vàng xin lỗi, cầm tay cô cúi gầm mặt, Nhược Vũ không có ý muốn bồi thường gì liền xua xua tay nói không cần, từ ghế sau của chiếc xe ánh mắt như có như không dõi theo Nhược từ lúc đi qua đường tới giờ, cũng nhìn rõ được mấy vết thương lớn bé, lúc bác tài bước vào xe liền nhận được lời nói


"Bác Lương mau đưa cô bé ấy mấy miếng dán vết thương"


"Vâng cậu chủ" bác Lương lại theo Nhược Vũ vào quán cafe gửi cô mấy miếng dán cá nhân, có lỗi nói


"Tiểu thư, thật xin lỗi gây phiền phức tới cho cô, cô không nhận bồi thường có thể nhận mấy miếng dán này không, thật sự người cô có khá nhiều vết thương cẩn thận nhiễm trùng"


"Cảm ơn bác"


Nói rồi Nhược Vũ quay vào tiệm cafe nhận lấy thức uống, trang phục cũng bị ước cô cũng không cần cầm ô nữa, lết chân về Nhược gia đến giờ cô mới cảm nhận được cơn đau nhức từ mắc cá chân mang lại, mặt không đổi sắc từng bước từng bước đi đều.


Từ đầu đến giờ vẫn luôn có một cặp mắt dõi theo cô, luôn thay đổi biểu cảm gương mặt, Thường Cảnh Nghi vui vẻ có, hào hứng có, bất ngờ có, lo sợ cũng có, nhẹ nhõm cũng có, lúc cô bị ngã giữa lòng đường có trời biết Thường Cảnh Nghi muốn lao ra đó mà đỡ dậy nhưng mà có vẻ cô không sao rồi. Thấy Nhược Vũ cũng đã đi xa, Thường Cảnh Nghi thật không hiểu vì thứ gì khiến anh lại theo cô giữa trời mưa bão như thế này, chắc là...vì nhan sắc kia nhỉ, hay là thứ khác??


Nhưng mà dù sao cũng có sợi dây duyên phận kết nối Thường Cảnh Nghi và Nhược Vũ rồi.


Dầm mưa về tới nhà một thân lấm lem bẩn tay còn ôm chú mèo con cả hai đều run lên không chút do dự, vứt giày ngay cửa ra vào Nhược Trình Tranh đi ngang qua thấy liền hốt hoảng vội vàng lấy chiếc khăn tắm choàng qua cho Nhược Vũ gương mặt đậm nét lo lắng


"Vũ, chị bị gì thế?" nhìn cô lạnh lẽo đôi môi vì lạnh mà tái nhợt làn da cũng trắng lên như tuyết khiến tâm can Trình Tranh đau nhức một hồi


"Chị đi học ở thư viện về gặp được chú mèo con này giữa trời mưa nên bị ướt"


"Em không hỏi nó, em hỏi sao người chị đầy vết thương như thế kia" Nhược Trình Tranh vội kêu người pha lu trà gừng làm ấm người chẳng mây chốc liền ấm lên một chút, lời nói ra cũng dễ nghe hơn


"Không sao, bị té thôi" Nhược Vũ tay cầm tách trà gừng ấm người cũng không quên để mèo con gần máy sưởi


"Chị thật là, bẩn như thế này cẩn thận nhiễm trùng đấy"


"Cảm ơn, tiểu Trang" cô thở dài nhìn cậu lại nở nụ cười, chỉ có bọn họ biết cái nụ cười này là mối gỡ nút thắc trong lòng họ, sự việc kia nói chung cũng là ổn rồi nhỉ


"Vũ, sau này em sẽ tin chị, sẽ tin một mình chị" tuy Nhược Vũ không thấy được biểu tình trên mặt cậu nhưng Nhược Vũ biết cậu đang chắc chắn với lời nói của mình, Nhược Vũ lấy tay sờ sờ đầu cậu thấp giọng nói


"Ừ, đừng ép buộc bản thân chị đều ổn cả không phải sao"


Nói rồi thấy bàn tay ấm áp của Nhược Trình Tranh cầm lấy tay mình, Nhược Vũ có ý định rút ra nhưng Trình Tranh đã kịp giữ lại


"Chị và Đồng Cổ Trát... "


"Ừ, ngày hôm đó bọn chị đã chính thức xác nhận mối quan hệ" vốn dĩ đã biết câu trả lời nhưng Nhược Trình Tranh vẫn muốn nghe lúc nhận được rồi tim cậu như bị bóp lại, gương mặt có chút biến sắc tay cũng vờ như khựng lại sau đó liền ổn cả


"Vậy...sao hai người không công khai mối quan hệ đó, có phải Đồng Cổ Trát..."
Nhược Trình Tranh vớt vát suy nghĩ đáp án bản thân muốn bằng những ý nghĩ không mấy tốt đẹp về Đồng Cổ Trát mà câu hỏi này lần đầu tiên đánh vào nội tâm của Nhược Vũ


"Chắc là không phải đâu chỉ là chúng ta sắp phải trải qua kỳ thi quan trọng mà, chuyện tình cảm không nên nói lúc này nên bọn chị mới giấu kín" Nhược Vũ một mặt bình thường nhưng đôi tay như nắm chặt vào nhau đang bán đứng cô, bản thân cô vốn đang bị lung lay trong mối quan hệ này.


Nhược Vũ chính là không cảm thấy an toàn.


"Chị, có chuyện gì nhớ tìm em chia sẻ, em sẽ đưa chị lời khuyên tốt nhất và đúng đắn nhất, Đồng Cổ Trát có ăn hiếp chị em sẽ trừng trị hắn, chị nhớ nhé" Nhược Trình Tranh thuận thế ôm Nhược Vũ vào lòng cậu đang lợi dụng cơ hội từng bước từng bước đi vào cuộc đời của Nhược Vũ cũng đồng thời đá văng tên Cổ Trát đáng chết kia, dám đi trước một bước xem Nhược Trình Tranh làm gì cậu.