Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 10: Tôi nói chúng ta quen nhau đi




"Tôi thật sự không có!" ánh mắt kia cùng lời khẳng định khiến Mạc Long Vĩ càng chán ghét Nhược Vũ hơn, Phùng Vũ Hạ một bên không nói gì bởi vì anh có lòng tin tuyệt đối với Nhược Vũ nhưng mà hình ảnh Lộ Khiết bị thương anh không thể không nghĩ Nhược Vũ đẩy ngã Lộ Khiết


"Đổi lại người nằm đây là Nhược Vũ thì các người có nghĩ Lộ Khiết đẩy Vũ không?" Đồng Cổ Trát bước lên chỗ Nhược Vũ quàng tay khoác vai cô ngạo nghễ hỏi


"Đến như thế mà cậu còn bênh con người đó?" Trình Tranh nhìn qua Đồng Cổ Trát như người có bệnh lớn tiếng hỏi, lời này của cậu đối với Nhược Vũ cô là có ý gì


"Bạn tôi, tôi bênh" ánh mắt kiên định đáp trả Nhược Trình Tranh không chút kiên dè còn mang theo một chút mỉa mai, không phải cậu ta hiểu rõ Vũ sao? Mà ánh mắt kia khiến Nhược Trình Tranh và Phùng Vũ Hạ đắn đo chút lát


"Đưa cô ấy vào bệnh viện, đừng ở đây nói nữa" Phùng Vũ Hạ lên tiếng, không phải không tin Nhược Vũ nà là cậu không muốn tranh cãi nữa


Chốc lát mọi người liền tản ra Nhược Vũ cũng thất thần đi về, trên con đường vắng người Nhược Vũ và Cổ Trát đều mang tâm trạng không tốt, không phải lúc nãy mọi thứ đều rất tốt sao bây giờ lại u ám dị thường


"Cậu thật sự tin tớ à?"


"Không thì làm sao, lão tử chỉ tin một mình người con gái lão tử yêu thôi, vô tình cậu là người đó" Nhược Vũ nhìn qua cậu ánh mắt ánh lên tia phức tạp, Đồng Cổ Trát cái gì cũng tốt không nên qua lại với loại người như cô


"Tôi, không xứng với cậu đâu Cổ Trát" Nhược Vũ nhỏ giọng tay bấm bấm tay nói, Đồng Cổ Trát nghe câu nói này liền ngán ngẩm chán nản quay qua


"Cậu thật cứng đầu" nói xong liền xoa xoa đầu cô an ủi như đứa bé chịu tội, quả thật cho dù cô có làm loại chuyện kia cậu vẫn đứng về phía cô bởi vì cậu yêu cô bất chấp không cần đúng sai, mà cô có yêu cậu hay không không cần ép buộc cô


Ánh chiều ta hiện lên làm nổi bật hai cái bóng dài dưới đường, một khung cảnh buồn buổi chiều thật đẹp


Lộ Khiết được đưa vào bệnh viện cũng không có gì nguy hiểm, với mấy bậc thang đó không gãy xương là quá may mắn rồi, mấy tiếng sau Lộ Khiết mới tỉnh lại, người đầu tiên cô hỏi là Nhược Vũ


"Nhược Vũ đâu?" bật dậy khỏi giường đầu choáng lên một hồi mới xác định được


"Cậu còn hỏi chị ta làm gì? Bị đẩy ngã đến ngốc rồi à?" Nhược Trình Tranh đứng bên giường nhăn mày khó chịu hỏi


"Đẩy ngã cái gì? Tôi đâu có bị cậu ấy đẩy ngã" còn đưa ngón tay chỉ về mình như hỏi lại


"Cậu nói gì? Thế sao cậu nằm dưới đó?" Phùng Vũ Hạ và Mạc Long Vĩ cũng bất ngờ không nói nên lời, hình như bọn họ gây ra chuyện lớn rồi


"Tôi đúng là bị đẩy ngã nhưng là đám thanh niên khác đẩy ngã Nhược Vũ muốn kéo tôi mà xa quá" nói tới đây Lộ Khiết cũng đoán được phần nào liền xoa đầu một cái chán nản nói


"Không phải các người là em của cậu ấy và bạn thân cậu ấy à" nói lời này khiến Nhược Trình Tranh và Phùng Vũ Hạ hổ thẹn một phen, hai người đó cũng nhanh chóng tạm biệt hai người kia mà đuổi theo đến khu giải trí. Lúc họ tới nơi khu vui chơi sớm đã đóng cửa rồi, bên kia Nhược Vũ cùng Đồng Cổ Trát


"Vũ, tôi đưa cậu đến chỗ này" chưa kịp để Nhược Vũ từ chối Đồng Cổ Trát đã kéo cô chạy khắp các nẻo đường lớn bé, chạy bộ liên tục không được nghỉ ngơi khiến Nhược Vũ sớm đã thấm mệt, hai tau chống xuống gối hít lấy hít để những ngụm khí oxi, mấy phút sau mới ổn lại


"Cậu thấy không vui cứ hét lên đi, sẽ giúp cậu tốt hơn đấy Vũ" Cổ Trát nói rồi hét lên một câu TÔI THÍCH NHƯỢC VŨ, CỰC KỲ CỰC KỲ THÍCH xong còn quay qua cười với cô, mà Nhược Vũ đã mặt đỏ tới mức như muốn bỏng hết da mặt, cô đánh vào vai anh


"Cậu bị điên hả"


"Cậu cứ thử đi, thật đấy" còn kéo kéo tay cô, bị thuyết phục Nhược Vũ cũng làm cái hành động ngu ngốc này


"Aaaaaaaaaa"


"TÔI KHÔNG CÓ ĐẨY, TÔI THẬT SỰ KHÔNG CÓ" thở dài ra như trút hết tâm sự, Đồng Cổ Trát nhìn qua cô lại bật cười lớn mà Nhược Vũ cũng bị anh làm cho chọc cười, cả hai ngồi xuống ngắm nhìn khung cảnh bình dị này


"Không ngờ cậu lại tìm được nơi như thế này đấy Trát" trước mắt Nhược Vũ là một bãi cỏ xanh mướt không thấy điểm dừng xung quanh như thảo nguyên mênh mông rộng lớn, bầu trời buổi chiều ảm đạm này phút chốc lại thật xinh đẹp trong mắt Nhược Vũ hoặc có lẽ là do có Đồng Cổ Trát bên cạnh


"Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu" Nhược Vũ thu gọn người ôm đầu gối, nếu như hôm nay không có Đồng Cổ Trát thì cô sẽ mãi ôm nỗi uất ức này đầy người mãi mãi không buông, nhờ có Đồng Cổ Trát mà cô liên tục tìm niềm vui mới, thật sự rất cảm ơn Đồng Cổ Trát.


"Cảm ơn bằng lời nói làm gì, lấy thân báo đáp có phải tốt hơn không"


"Được thôi Đồng Cổ Trát"


"Hả??"


"Tớ nói, chúng ta quen nhau đi Đồng Cổ Trát"


Nhược Vũ mỉm cười nhìn bầu trời chợp tối cất giọng nhẹ nhàng nói với Đồng Cổ Trát sớm đã mặt ửng đỏ, cậu không tin dùng tay đem mặt cô qua nhìn về mình


"Sao thế?" Nhược Vũ nhìn nhìn cậu thấy không có gì không ổn tại sao...