Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 30: 30: Tất Cả Những Gì Tôi Thấy Ở Cô Chỉ Là Hai Từ Kém Cỏi





Editor: Nơ
Mạnh Ly nghe xong thì kinh ngạc không thôi.
Cô thực sự không biết, hóa ra trong những năm tháng u tối của mình lại có một người sáng ngời như vậy.
Nhưng khi ấy, cô quả thực đang trong giai đoạn ảm đạm không có lấy chút ánh sáng, vừa lạc hướng vừa tự ti.
Ngay từ nhỏ, cô đã sống dưới hào quang của Mạnh Tinh.

Bắt đầu từ năm cấp hai chuyển đến cùng trường với Mạnh Tinh.
Khi đó, cô và Mạnh Tinh vẫn còn dễ phân biệt, nhưng cũng sẽ có một số người không thân thiết nhầm lẫn: Mạnh Tinh, sao cậu lùn đi thế, còn đen nữa, như biến thành thổ dân ấy?
Cô luôn phải giải thích rằng mình không phải Mạnh Tinh, mình là Mạnh Ly.
Người khác sẽ chẳng bận tâm đ ến tên của cô, họ chỉ chú ý đến việc Mạnh Tinh có một người em song sinh.
Họ sẽ chỉ quan tâm, rõ ràng là song sinh, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Chị gái xinh đẹp như tiên nữ còn cô em thì quê mùa, chị gái thành tích nổi bật nhưng cô em lại ở cuối đáy.
Rồi mãi sau này, điểm số của cô được cải thiện nhờ sự chăm chỉ, làn da cũng dần trở nên trắng hơn sau một thời gian dài sống ở thành phố.
Cô quả thực luôn âm thầm so sánh bản thân với Mạnh Tinh.
Cô không muốn trở thành Mạnh Tinh, cô muốn vượt qua chị mình.
Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chị gái, Mạnh Ly sẽ không còn là cái bóng của Mạnh Tinh nữa.
Nhưng thiên phú là thứ không thể có được chỉ bằng sự chăm chỉ.
Thành tích của Mạnh Tinh sẽ luôn cao hơn cô một cái đầu.
Mạnh Tinh có tính cách sôi nổi, hoạt bát và được lòng tất cả mọi người.

Giáo viên sẽ vô thức thiên vị chị ta, bạn học cũng sẽ vô thức chú ý đến chị ta.
Có một lần, bài văn của Mạnh Tinh được điểm cao, giáo viên Ngữ Văn đã lấy bài văn của chị ta làm bài mẫu chia sẻ với cả lớp, nói trước mặt cả lớp rằng: "Mạnh Ly, em nhìn xem chị em viết hay thế nào đi.

Bài văn của em viết quá lạc đề, em nên về nhà học tập chị em nhiều hơn."
Ngoài việc cố gắng hết sức để cải thiện điểm số, cô còn lén lút bắt chước tính cách của Mạnh Tinh.

Cố gắng vượt qua chứng sợ xã hội, ép bản thân phải thoải mái và cười nhiều hơn.

Cố gắng chủ động xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn học.

Cố gắng trang điểm ăn diện thật xinh đẹp cho bản thân.

Và sự thật chứng minh nó đã hữu ích.
Ngày càng có nhiều người nguyện ý chơi với cô, cô ngày càng trở nên nổi tiếng.

Điểm tệ duy nhất là ngày càng có nhiều người nhầm lẫn chị em cô với nhau.
Cho đến một ngày, cô cùng một vài người bạn xuống căn-tin, hai cô bạn khoác tay cô, trò chuyện về những "drama" trong giới giải trí.

Mạnh Ly không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng hùa theo, nói chuyện cười đùa với họ.

Khi đến căn-tin, một người bạn chắc là cùng lớp với Mạnh Tinh chạy tới chào cô, gọi cô là Mạnh Tinh.
Mạnh Ly mỉm cười lắc đầu nói "Không phải.", sau đó Mạnh Tinh xuất hiện, người bạn kia xấu hổ nói với Mạnh Tinh rằng mình vừa nhận nhầm người.
Mạnh Tinh nghiêng đầu quan sát cô, nhìn cô bạn bên cạnh đang khoác tay Mạnh Ly, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Mạnh Ly.

Chị ta trợn mắt mỉa mai, xùy một tiếng: "Bắt chước tao à? Cố giống tao thì có ích gì? Mày thật sự nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao?"
Rõ ràng Mạnh Tinh không nói thêm từ ngữ công kích nào khác, nhưng giây phút đó thực sự đã khiến lòng tự trọng của Mạnh Ly bị tổn thương.

Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Bởi vì, hình như bản thân đã bị chấp niệm che mờ lý trí.
Chẳng phải trước kia cô không muốn trở thành phiên bản thứ hai của Mạnh Tinh sao?.

Đam Mỹ H Văn
Từ đó trở đi, cô không còn bắt chước Mạnh Tinh nữa.

Không còn so sánh bản thân với Mạnh Tinh mà trở lại là Mạnh Ly trầm lặng và thận trọng như xưa.
Cô luôn cúi đầu, luôn ngẩn người, mọi chuyện ở thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô.

Cô không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Cô nhốt mình trong một vũ trụ khép kín do chính bản thân tạo ra, mơ những giấc mơ và trồng những bông hoa của riêng mình.
Tuy nhiên, trong những năm tháng cô cúi đầu một mình trồng hoa, cũng có người cúi đầu chú ý đến.

Người ấy phát hiện và thưởng thức vườn hoa ngổn ngang nỗi buồn của cô.
Thế nhưng cô chưa bao giờ phát hiện ra.
Hóa ra, chuỗi ngày tăm tối đó vẫn luôn được một người soi sáng.
Nhưng đối với cô, có lẽ những trải nghiệm quá khứ đã khiến trái tim bị tổn thương sâu sắc, vậy nên cô vẫn cảm thấy khó tin và không thực tế.
"Anh nói xem, có khi nào trong cuộc thi âm nhạc lần đó..." Mạnh Ly trầm ngâm, nói ra một suy đoán rất táo bạo: "Anh nhầm em thành Mạnh Tinh không..."
Cuộc thi năm đó, cô đã giành được hạng nhất.

Nhưng danh tiếng chỉ thuộc về Mạnh Tinh.
Sau cuộc thi, Mạnh Tinh càng trở nên nổi tiếng hơn nữa, thậm chí cả những học sinh trường khác cũng biết đến sự tồn tại của chị ta.
Cho nên rất khó có thể bảo đảm Cận Thời Dược sẽ không nhận nhầm.
Anh nói đã nhìn thấy cô trong cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng đó ở ngay trước trường học, mà Mạnh Tinh cũng thường mua bút ở đó.
Anh nói đã nhìn thấy cô hút thuốc, theo như cô biết, hình như Mạnh Tinh cũng biết hút thuốc.
Có khi nào...!người anh thích là Mạnh Tinh nhưng lại nhận nhầm cô thành Mạnh Tinh hay không?
Cận Thời Dược bị suy đoán của cô chọc tức đến bật cười, anh đặt máy sấy tóc sang một bên, ngón tay bẹo má cô.

Anh cười, nhưng giọng điệu có hơi bực bội cùng bất lực: "Mạnh Ly, anh phải nói bao nhiêu lần rằng anh thích em thì em mới tin hả?"
Anh luôn thẳng thắn và dứt khoát, chưa bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu của mình.
Thật ra, Mạnh Ly rất ghen tị khi anh có thể thích một người mà không chút kiêng dè như vậy.

Anh nhiệt tình, chân thành và dành hết sự chân thành ấy cho người mình thích.
Ngẫm lại, hình như đúng là anh đã nói như vậy rất nhiều lần.
Kể từ cái đêm ở Los Angeles.
Lúc đó cô không tin, bởi vì nghĩ rằng giữa họ chỉ là tình một đêm chóng vánh.

Chỉ là quan hệ qua đường đôi bên cùng vui vẻ mà thôi.
Mà hiện tại, không phải cô không muốn tin anh.

Chỉ là trong tiềm thức tin rằng sẽ không có ai thật sự yêu cô, cũng sẽ không có tình yêu vĩnh cửu.

Việc được một người chọn kiên định như thế này dường như chưa từng xảy ra với cô.
Mạnh Ly mím môi, không biết đang nghĩ cái gì.

Cận Thời Dược ôm cô chặt hơn, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng, nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: "Mạnh Ly, em có thể nghi ngờ con người của anh, nhưng em không thể nghi ngờ tình cảm anh dành cho em."
"Nếu em không tin..." Cận Thời Dược nói, "Vậy anh sẽ nói đến khi nào em tin mới thôi."
"Mạnh Ly, anh thích em! Rất thích em! Thích em nhất! Chỉ thích mỗi em!"
"Rồi rồi..."
Mạnh Ly ngại đỏ mặt, bước tới che miệng anh.
Hình như anh càng nói càng hăng, nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay cô rồi nói tiếp: "Thích em vô cùng! Thích chết đi được! Thích đến mức không thể rời xa! Không nhìn thấy em là ăn không ngon, ngủ không yên..."
Nói xong lời cuối cùng thì giọng điệu của người nọ dần trở nên thiếu đứng đắn.
Mạnh Ly không thể nghe được nữa, vội vàng che miệng anh: "Em tin! Em tin! Em thật sự tin rồi! Anh đừng nói nữa!"
Cận Thời Dược bật cười, lồ ng ngực không ngừng rung lên, tông giọng theo đó mà trở nên trầm hơn.
Mạnh Ly vùi mặt vào ngực anh, Cận Thời Dược xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không bao giờ nhận sai em."
Mạnh Ly gật đầu.
Trái tim đã mềm nhũn thành vũng nước trong, đôi mắt rưng rưng.
"Tại sao trước kia em lại biểu diễn thay chị em vậy?" Cận Thời Dược hỏi.
Mạnh Ly vẫn đang làm tổ trong ngực anh, cổ họng nghèn nghẹn buồn rầu, cô không giấu diếm: "Chị ta bảo nếu em giúp chị ta thi đấu thì sẽ cho em mượn đàn piano."
Mặc dù đó chỉ là một lý do đơn giản nhưng lại khiến người khác cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.
Cận Thời Dược tiếp tục xoa đầu cô, vuốt mái tóc mềm mại rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn mịn.
Anh tặc lưỡi, giọng văn kiêu ngạo đặc trưng mang theo sự bất bình: "Cô ta có đàn piano thì sao? Em cũng có.

Chỉ cần em muốn thì bao nhiêu cũng được."
Mạnh Ly phì cười.

Cô biết Cận Thời Dược chỉ đang cố ý chọc cười cô thôi.
Thật ra cô đã không còn quan tâm mấy chuyện này từ lâu.

Có lẽ đã từng để tâm, nhưng hiện tại dường như đột nhiên thông suốt.
Chỉ cần có người nhận ra đó là cô, biết đó là vinh quang thuộc về cô, vậy là đủ rồi.
Cận Thời Dược vốn muốn hỏi cô một vấn đề.

Tại sao khi đó điện thoại của cô luôn tắt máy?
Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.
Bởi vì, Cận Thời Dược không có nói cho Mạnh Ly biết về lần gặp thứ ba của họ.
Chẳng nhẽ bắt anh nói rằng mình đã chứng kiến ​​cảnh tượng cô bị mẹ tát ngay giữa chốn đông người?
Anh nghĩ, chuyện này có thể là điểm nhạy cảm trong lòng cô.

Dù sao đi nữa, cô cũng là một cô gái có lòng tự trọng cao.
Tốt hơn hết là không nên khơi gợi những tổn thương không mấy dễ chịu này, không nên xé rách vết sẹo quá khứ của cô thêm lần nào nữa.
Mạnh Ly chợt nhớ ra vài chuyện, tò mò hỏi anh: "Vậy tại sao trước kia anh không tìm em? Làm sao anh biết mà chạy đến trường đại học của em đánh tên giảng viên bi3n thái đó? Còn cả thông báo của cơ trưởng nữa, làm sao anh biết em thích bộ phim kia thế..."
"Em có quá nhiều câu hỏi, làm sao đây nhỉ?"
Cận Thời Dược nghiêng đầu, điệu bộ trông rất rầu rĩ.
Mạnh Ly thừa biết anh nhất định lại muốn đòi thù lao, cô đếm đầu ngón tay của mình xem cần hỏi bao nhiêu vấn đề.

Sau đó ôm mặt anh, hôn liên tiếp vào môi anh mấy phát.
"Thế này đã được rồi chứ?" Mạnh Ly hỏi.

Cận Thời Dược bật cười, nhìn đôi môi căng mọng trước mắt khiến anh không tự chủ được li3m môi, ánh mắt trở nên tối sầm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần này chưa đủ."
"Vậy..."
Anh cúi đầu, ghé vào tai cô thì thầm, tốt bụng chỉ dẫn: "Làm vài nháy thì được."
Cô biết anh luôn thẳng thắn, nhưng anh lại tỉnh bơ nói ra những lời như thế, thản nhiên đến mức khiến cô đỏ mặt.
Ấy vậy mà, điều cô không ngờ tới chính là anh còn có thể hư" hơn thế nữa...
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai đồng thời ngã xuống ga giường mềm mại.

Tóc cô vẫn còn ước, việc hai cơ thể quấn quít vẫn không làm khó được anh, anh vẫn có thể dùng khăn lông lau nước trên tóc cô.

Trong khi phía dưới đang hì hục ra vào thì động tác lau tóc lại dịu dàng đến mức khiến người khác trầm trồ.
Sao anh có thể làm được hai việc cùng một lúc thế này?
Ngay tại khoảnh khắc mất khống chế, anh đột nhiên nâng cánh tay lên, mồ hôi nhễ nhại men theo khuôn cằm rơi xuống b@u ngực trắng nõn của cô, anh khàn giọng: "Anh có ảnh chụp của em, mỗi khi nhớ em anh đều lấy ra ngắm.

Cũng sẽ..."
"Xuất nó lên mặt và trong miệng của em."
Mạnh Ly không phản ứng kịp, phải mất một lúc mới hiểu được ý của anh.

Ngay lập tức, cả người cô như bị nướng chín.
Mạnh Ly nhắm tịt mắt không dám nhìn anh.
Các tế bào xấu xa trong người anh đã bắt đầu nhen nhóm trỗi dậy, hoàn toàn thay thế sự nghiêm chỉnh thường ngày.
Anh dùng ngón tay xoa miết môi cô, cánh môi vốn đã đỏ hồng giờ phút này lại càng đỏ hơn.
"Em muốn thử không?" Anh dụ dỗ: "Mở miệng."
Mạnh Ly không hề bị lừa, cô với tay lấy cái gối gần đó che mặt lại.
Thầm nghĩ: Anh quá đáng thật mà!
Sau khi xong trận, Cận Thời Dược vẫn không nói tại sao mình biết nhiều như vậy, chỉ ngả ngớn nói: "Nếu vợ muốn nghe phần tiếp theo của câu chuyện, vậy hãy kiên nhẫn chờ lần tới đi."
Mạnh Ly tức lắm, đá anh mấy cái, cuối cùng ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Ngày hôm sau, Nam Thành vẫn nấp trong màn mưa, nhưng không lớn, có thể hạ cánh xuống sân bay.
Thời gian trở về là tám giờ tối.
Cận Thời Dược đã mua vé máy bay cho Mạnh Ly để cô có thể trở về Nam Thành cùng chuyến với anh.
Tuy nhiên, ban ngày cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước chuyến bay cũng như tổ chức một cuộc họp trực tuyến.
Đêm qua điện thoại của Mạnh Ly bị ngấm nước, tuy được "giải cứu" kịp thời nhưng cuối cùng màn hình vẫn có vết loang lổ xám đen, điều duy nhất đáng mừng là cô đã dự tính trước trường hợp xấu xảy ra nên đã gửi ảnh và ghi âm của Mạnh Tinh cho trợ lý thông minh trên WeChat.
Cận Thời Dược đang họp ở khách sạn, Mạnh Ly nói với anh rằng mình muốn tìm chỗ sửa điện thoại.

Cô kiểm tra bản đồ trước khi đi, tìm được một tiệm cách khách sạn năm trăm mét.
Cận Thời Dược nói đợi anh họp xong sẽ đưa cô đi mua điện thoại mới.

Mạnh Ly không chịu, bảo rằng điện thoại của mình vẫn có thể sử dụng được.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi nên vừa hay ra ngoài đi dạo, để anh tập trung họp.
Anh không lay chuyển được cô nên đành phải để cô tự đi.
Vài tiếng sau đó, cuộc họp của Cận Thời Dược đã kết thúc nhưng Mạnh Ly vẫn chưa quay lại.
Cô không trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cũng không liên lạc được.
Cận Thời Dược muốn đi tìm cô, nhưng lại sợ mình vừa ra ngoài thì cô sẽ trở về, hai người bỏ lỡ nhau.
Vì vậy, Cận Thời Dược không còn cách nào khác ngoài việc đi xuống sảnh chính của khách sạn.

Anh ngồi ở khu nghỉ chân, đặt laptop trên đùi, vừa đợi cô vừa xử lý công việc.
Lúc này, đối diện đột nhiên có một người ngồi xuống.
Cận Thời Dược theo bản năng ngước mắt lên.
"Sao anh lại ngồi ở đây?"
Người phụ nữ đối diện có nụ cười rất đẹp, khi cười rộ lên trông vừa duyên dáng lại quyến rũ.
Giọng điệu thân thiết và tự nhiên thế này, thật đúng là nghĩ mình không có khuyết điểm.
Cận Thời Dược chỉ nhìn cô ta một cái rồi lại chuyển sự chú ý sang laptop, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao? Cô Mạnh."
Mạnh Tinh sắp không giữ được nụ cười trên môi nữa rồi.

Tại sao cô ta lại có trí nhớ ngắn ngủi như vậy? Tại sao mỗi lần gặp anh đều muốn thử cảm giác anh nhận sai người?
Muốn dùng cái này để chứng minh rằng anh sẽ không thể nhận ra sự khác biệt.
Nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại.
Anh thực sự thích Mạnh Ly đến vậy sao?
Chín năm trước, cô ta cho rằng Cận Thời Dược chỉ nhất thời hứng thú, nhưng không ngờ sau nhiều năm họ lại ở bên nhau.
Cô ta đã trằn trọc cả đêm qua.
Chẳng nhẽ anh là người đàn ông lần trước đã ôm Mạnh Ly ở lối vào trung tâm thương mại? Là đối tượng hẹn hò của Mạnh Ly mà Lưu Ngọc Cầm nhắc đến?
Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy không thoải mái, giống như có một tảng đá khổng lồ chắn ngang ngực khiến cô ta không tài nào thở nổi.
Vì vậy, cô ta cần phải tìm cách giải tỏa.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh điều chỉnh nét mặt.

Nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, cô ta đặt túi xách thiết kế riêng sang một bên, ung dung khoanh chân, ngọt giọng nói: "Xin lỗi nhé...!Tối qua tôi chỉ đùa với anh thôi.

Thay em gái tôi kiểm tra anh một chút ấy mà."
"Chiêu này là tôi học từ Mạnh Ly đó.

Trước kia con bé rất thích bắt chước tôi.

Bắt chước tôi từ cách ăn mặc, trang điểm, đến cách chơi piano.

Hình như tôi thích cái gì là nó cũng sẽ thích cái đó, kể cả con người.

Nhưng tôi không ngại, thân là chị gái, tôi cần phải bao dung với em gái mình hơn." Giọng điệu của Mạnh Tinh ôn hòa và đầy ẩn ý.
Cận Thời Dược im lặng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào laptop.
"Haiz, thật ra khoảng thời trước con bé có cãi nhau với gia đình.

Nó về nhà rồi ở trong phòng tôi vài ngày, nhưng trùng hợp thế nào chiếc nhẫn đính hôn của tôi biến mất.

Mẹ tôi tưởng nó thích nên táy máy tay chân.

Dù sao hồi cấp ba nó cũng từng phạm lỗi tương tự."
Mạnh Tinh xòe bàn tay ngắm nghía bộ móng vừa làm và chiếc nhẫn mới của mình: "Con bé cũng thật là, nếu thích thì có thể nói với tôi cũng được mà.

Nhưng không sao, hiện tại tôi đã có nhẫn mới, em ấy thích cứ cho em ấy vậy..."
Mạnh Tinh còn chưa nói hết câu nhưng bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức lạnh lùng.
Cô ta nhìn Cận Thời Dược.
Cuối cùng anh cũng nhấc mí mắt lên nhìn cô ta.
Trên môi anh là nụ cười nhạt, nhưng Mạnh Tinh lại cảm thấy da đầu căng cứng một cách khó hiểu.
Ánh mắt của người đàn ông mang theo sự dò xét, sau khi trầm ngâm vài giây, anh nói: "Tôi không muốn dùng những từ ngữ khó nghe để miêu tả một người phụ nữ."
Anh nheo mắt, nghiêm túc nhận xét: "Nhưng tất cả những gì tôi thấy ở cô chỉ là hai từ kém cỏi."
Nụ cười trên môi Mạnh Tinh đông cứng ngay lập tức.
Ánh mắt của anh dường như muốn nhìn thấu cô ta.
Đó là thái độ bề trên coi thường tất cả chúng sinh, là sự kiêu ngạo xuất chúng từ trong xương cốt.

Cho nên ánh mắt châm chọc càng nặng lực sát thương, rơi vào người cô ta như đang nhìn một đôi giày mòn đế rách nát, vô hình phá hủy hết thảy lòng tự trọng của cô ta.
"Kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô phù hợp với Lương Đan hơn tôi.

Cái trò hộp nhạc cũ rích này, dùng đến lần thứ hai đã chẳng thú vị rồi." Cận Thời Dược mỉm cười đứng dậy, nhưng trong đôi mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Anh cầm laptop đi sang chỗ ngồi bên cạnh, nói tiếp: "Lần này là vì gia giáo nên tôi chỉ lịch sự đổi chỗ.

Nhưng nếu có lần sau, tôi cũng có thể lựa chọn vứt bỏ gia giáo của mình.".