Tại trong thể nội đốt một cái lô hỏa lớn, xua đuổi tà ma, phòng ngừa bệnh tật, chống lại vật quỷ dị?
Hồ Ma sợ hãi thán phục sự thần kỳ ở thế giới này, đồng thời trong nội tâm cũng nhận được an ủi cực lớn:
Một là tại thế giới quỷ dị này, cuối cùng mình cũng có biện pháp để có thể tự vệ một chút.
Hơn nữa dựa theo lời nói của Nhị gia, lô hỏa một khi bốc cháy, tà ma tới gần mình đều sẽ bị thiêu đốt.
Đây chẳng phải nói rõ, mặc dù mình không phải là nguyên chủ của thân thể này, nhưng cũng không hề giống tà ma, bị lô hỏa trong cỗ thân thể này đốt bị thương?
Đây là bởi vì thân phận "Người chuyển sinh" của mình, hay là bởi vì, có nguyên nhân nào khác mà mình không biết
Có lẽ, những vấn đề này, cần mình cùng người chuyển sinh khác nói chuyện thì mới có thể biết được.
Nhị gia kiểm tra một lần, xác định đã đốt lò cho Hồ Ma tốt rồi, lúc này mới dẫn hắn đi đến phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
Khá lắm, một cái giường lớn, nằm đầy một đám thanh niên to xác.
Từ khi hắn tỉnh lại, Hồ Ma vẫn luôn ngủ ở bên trong phòng nhỏ, ở gian phòng ngoài bà bà suốt đêm niệm kinh, cùng Tiểu Hồng Đường không biết là người hay quỷ.
Mình trốn ở phòng bên cạnh, cũng thấp thỏm bất an, lo lắng hãi hùng, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, hiện tại hắn cùng với mười mấy đứa cùng tuổi ở chung.
Từng người đều có tinh lực tràn đầy, ban ngày chạy bộ, luyện quyền, phương diện vệ sinh rõ ràng là không hề để ý.
Hắn vừa bước vào thì kém chút bị mùi hôi trong phòng xông cho té ngã.
Ở đây, khắp nơi đều là mùi khai của đồng nam!
"Đến chỗ Nhị gia ta, khẳng định ngươi sẽ không được dễ chịu như ở bên trong thôn.
"
Nhị gia nhìn ra Hồ Ma vừa vào trong phòng thì lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ không thích ứng, lão liền than thở: "Trước đó bà bà đem ngươi sủng không biên giới, nhưng ngươi đến nơi này học bản sự, phải chịu đựng một chút đi, cũng không thể để ngươi vào bên trong phòng của ta được "
"! "
Hồ Ma nghĩ thầm: Vừa mới từ trong phòng của ngươi ra, mùi vị kia so với nơi này cũng không kém hơn bao nhiêu!
Trên mặt lại là gật gật đầu, chỉ là hỏi thăm Nhị gia mình ngủ ở đâu.
Nhị gia cũng liếc nhìn, liền chỉ vào một tên tiểu tử ở bên phía nhà bếp, để tiểu tử kia chuyển ra bên ngoài, còn chỗ đó dành cho Hồ Ma.
Ở đây có một cái giường chung thật lớn, phía trong bên góc trái cùng phía với đầu giường có một cái bếp lò, mùa này, bên trong lò đương nhiên không đốt củi, nhưng ống khói vẫn còn ở trên lò.
Cũng chính bởi vì có cái bếp lò này cho nên cái giường chung lớn bị chia thành hai phần, một nửa rộng rãi có nhiều người ngủ, có bảy tám người đang nằm chung một chỗ.
Còn một bên khác của bếp lò, thì dựa vào tường, nhưng không gian rất chật hẹp, rộng khoảng nửa mét, tối đa cũng chỉ có thể đủ cho một người ngủ.
Cùng điều kiện trong phòng này mà so sánh thì chỗ nằm này đã là rất tốt rồi.
Xem ra Nhị gia nói không cho Hồ Ma đãi ngộ đặc biệt, nhưng đãi ngộ đặc biệt này thì vẫn cho.
Hồ Ma đáp ứng, liền trải đệm chăn của mình lên.
Nhìn những người khác, chăn mền đều rách rưới, bông cũng lòi ra cả bên ngoài, có một vài chiếc còn như là một tấm vải rách.
Nhưng bà bà mang đến cho Hồ Ma, lại là một cái chăn bông màu đen, vừa rộng vừa dày, một nửa trải ở phía dưới, một nửa đắp lên vừa vặn, người khác cũng không có gối đầu, dùng một đôi giày vải để phía dưới đầu liền có thể ngủ, nhưng bà bà lại mang cho Hồ Ma một cái gối đầu, ngủ an tâm lại dễ chịu.
"Đều đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai luyện kỹ năng, ban đêm đừng làm ồn, hành công cho tốt, chớ suy nghĩ lung tung!"
Nhị gia thấy Hồ Ma trung thực nằm ngủ, không ầm ĩ không náo loạn, không oán giận, cũng có chút ngoài ý muốn.
Nếu đi luôn thì lão cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nên lão đổi sắc mặt mà dạy dỗ đám thiếu niên này một trận, lúc này mới chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về gian phòng chính của mình.
"Này, nhìn thấy người ta mà thèm, vừa mới tới đã được đốt lò, đãi ngộ như thế thật sự là tốt quá mà! "
"Hừ, là mặt hàng chạy đường núi cũng không theo kịp, còn được đốt lò! "
"! "
Nhị gia vừa đi, trong phòng yên tĩnh được một lát, thì các thiếu niên nháy mắt ra hiệu, sau đó dần dần có tiếng vang.
Theo như lời của Nhị gia, các thiếu niên ở đây đều đã được đốt lò giống mình, với lại hỏa hầu còn so với mình mạnh hơn, đương nhiên so với mình thì hỏa khí vượng hơn, tinh lực dồi dào dùng không hết, ở độ tuổi này, vốn không có việc gì cũng phải sinh ra chuyện để làm, lại thêm đãi ngộ của mình xác thực so với người khác đều tốt hơn rất nhiều, những thiếu niên này không ganh tị thì mới là chuyện lạ.
Trong lòng của Hồ Ma hiểu rõ, cho nên cũng chỉ có âm thanh buồn bực của những thiếu niên kia, còn hắn thì không để ý tới người khác, yên lặng nằm ngửa ngủ.
"Này, Hồ Ma, nghe nói mỗi bữa ăn ngươi đều được ăn thịt Thái Tuế, là thật hay giả vậy?"
"Bà bà nuôi tiểu quỷ, có phải là thật hay không?"
"! "
Những tiếng bàn luận xôn xao vang lên, có nhỏ giọng thăm dò, có trầm thấp cười ha ha.
Nhưng Hồ Ma chỉ làm như không nghe thấy, một tiếng cũng không đáp lại.