Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 19: 19: Không Muốn Rung Động 7





“ Ông chủ,! ông chủ, anh làm gì ?”
“ Cô bị thương rồi? “
“ Không, tôi không bị thương “, Bối Vy khẽ đẩy anh ra nhưng hình như người đàn ông lại âm thầm tránh đi.

Cố Thiếu Tranh thấy trên cổ cô có vệt máu dài nên nghĩ mà cô bị thường, vết máu cũng đã khô cứng lại người đàn ông vệt qua một nường đưa ra trước mặt cô khiển trách
“ Đây là gì?, còn nói mình không bị thương “
“ Đây không phải máu của tôi, là lúc nãy có cô gái bị tai nạn giao thông tôi cùng Lục Đình đến giúp cô ấy có thể không để ý dính phải máu cô ấy thôi “
Bối Vy vừa nói vừa chà mạnh lên cổ nhưng hình như vết máu vẫn không chà ra được, gương mặt Cố Thiếu Tranh đã biến đổi từ lúc nào, Bối Vy nhìn anh lóe lên tia run rẩy lẽ nào cô nói gì sai rồi, không phải máu của cô thì cô nói không phải thôi hay là đang trách móc cô vì về nhà trễ, Bối Vy mấp máy miệng vừa định nói gì đó liền thấy Cố Thiếu Tranh ôm bụng vào nhà vệ sĩ bên ngoài mặt anh không có biểu hiện gì lạ nhưng Bối Vy có thể nhìn ra có vẻ anh đang rất đau, cô cũng không khỏi lo lắng đứng ngay bên ngoài phòng vệ sinh, tiếng nôn mửa của người đàn ông vang khắp nhà, dáng vẻ của người đàn ông hệt như biểu hiện của phụ nữ mang thai.

“ Ông chủ, anh không sao chứ? “
Cố Thiếu Tranh không trả lời cô, vài giây sau lại bình thản đi ra vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó dường như không có chuyện gì xảy ra, anh chỉ lắc đầu hời hợt rồi đi lại cái tủ nhỏ, Bối Vy vội càng lẽo đẽo theo sau thấy anh uống thuốc gì đó cô liền sực nhớ ra người đàn ông này bị viêm dạ dày nhưng đến mức nôn thóc thế này chỉ có thể là không ăn uống gì.


Bối Vy đi đến nói khẽ
“ Ông chủ, anh lại đau dạ dày à, anh chưa ăn tối đúng không? “
Cố Thiếu Trạch né cô đi lạnh lùng đáp lại
“ Tôi không sao, cô đi ngủ đi "
Bối Vy thở dài bất lực, người đàn ông này lần nào cũng vậy đau thì nói đâu có mất mát gì đâu chứ sao cứ tỏ ra mạnh mẽ vậy làm gì, ngoài anh ra thì cô là người hiểu hơn ai hết bệnh dạ dày này của Cố Thiếu Tranh nặng đến mức nào.

Cô giữ lấy tay người đàn ông kéo mạnh anh đi đến bàn ăn cưỡng ép nhấn anh ngồi xuống.

“ Ông chủ, tôi nấu gì đó cho anh ăn nhé? “
Cố Thiếu Tranh không đồng ý cũng không từ chối.

Bối Vy nhoài người về phía anh, bây giờ không khác gì đang làm nũng với anh, cô nhoài người về phía Cố Thiếu Tranh cười tươi ánh mắt đang vô cùng kỳ vọng anh sẽ đồng ý, Cố Thiếu Tranh không chịu nỗi sự đáng yêu này nếu cô còn nhìn anh bằng ánh mắt đó Cố Thiếu Tranh không chắc bản thân sẽ kiềm chế nỗi, anh tránh đi ánh mắt cô khẽ gật đầu.

Bối Vy bật cười thành tiếng, cô nhanh nhẹn hơn ngày thường cứ mỗi khi vào bếp là sẽ nghiêm túc lạ thường, Cố Thiếu Tranh nhìn bóng lưng cô hìn ảnh người phụ nữ bây giờ chính là hình mẫu của bết bao nhiêu đàn ông, cô bây giờ không khác gì người phụ nữ của gia đình, Cố Thiếu Tranh nhìn cô lại mỉm cười những cũng chỉ được vào giây lại gượng bản thân trở về nét sát khí, lạnh lùng, anh tự hỏi bản thân vì sao mình lại cười, trong lòng người đàn ông đang dáy lên một loại cảm xúc khó hiểu.

Gần nửa tiếng sau
Bối Vy nấu cho anh tận ba món, mùi thơm nứt mũi cô bày ra trước mặt Cố Thiếu Tranh chuẩn bị bát đũa đầy đủ cho anh rồi mới gỡ bỏ cái tạp dề trên người mình xuống rồi ngồi đối diện người đàn ông.


Bối Vy vừa nói vừa chỉ vào từng món ăn như đang quảng cáo
 “ Ông chủ, đây là cháo hạt sen, đây là thịt gà hầm nấm còn đây là khoai tây nấu bạch cập, đều là những món dành cho người đau dạ dày, anh mau ăn đi “
Cố Thiếu Tranh không nghĩ cô còn tinh tế như vậy cứ nghĩ cô chỉ nấu đơn giản mấy món như thường ngày không ngờ còn đặc biệt chú ý đến bệnh tình của anh, lại một lần nữa Bối Vy khến anh phải rung cảm, nụ cười lúc này của Bối Vy làm Cố Thiếu Tranh lại ngày đầu anh gặp được cô chính là nụ cười này khiến anh vừa gặp đã muốn giữ lấy cô giây phút này Cố Thiếu Tranh bất ngờ nhận ra tim anh đang ập loạn xạ vì người phụ nữ trước mắt, anh như vậy là vì sao, lẽ nào! là rung động rồi, Cố Thiếu Tranh mím môi lắc nhẹ đầu như muốn đẩy những suy nghĩ không đâu vào đâu đó ra khỏi đầu mình.

Nhìn người đàn ông cứng đầu này ăn ngon miệng như vậy cô lại muốn bật cười nhưng không dám, gương mặt lạnh này cũng có lúc cứng đầu hệt một đưa con nít, nhìn xem dáng vẻ của người đàn ông này lúc ăn đúng là có hơi mất hình tượng một chút nhưng vẫn rất đẹp trai, trong lòng Bối Vy chưa có ai có thể vượt qua người đàn ông này về vẫn đề này.

reng! reng! reng
“ Lục Đình em nghe, anh vẫn còn bệnh viện à, cô ấy thế nào rồi? “
Cố Thiếu Tranh nghe thấy ‘ Lục Đình ‘ thao tác liền chậm lại anh nhìn dáng vẻ hớn hở này của cô mỗi khi nói chuyện với người đàn ông tên ‘ Lục Đình ‘ đó là lại thaya khó chịu trong lòng, cứ có cảm giác như bị người ta đâm hàng trăm mũi kiêm vào người.

“ Em không sao?, được rồi anh cũng nhớ nghỉ ngơi nhé, có gì mai lại đến thăm cô ấy là được rồi, Lục Đình ngủ ngon “
Cố Thiếu Tranh bực bội buông đũa nhìn bàn thức ăn vẫn còn nhều Bối Vy liền không hiểu nhìn anh, không phải vừa ăn rất ngon miệng sao, sao bây giờ lại trở nên bực bội rồi, người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh, thật sự là không tài nào thích ứng được.

“ Ông chủ, sao anh không ăn thêm đi “

“ Tôi no rồi “, Cố Thếu Tranh lúc nói còn trừng mắt với cô, làm ối Vy không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chỉ ồ một tiếng rồi né đi sát khí của ngườ đàn ông.

“ Lục Đình đó với cô có quan hệ gì? “
“ Hả,! à anh ấy là bạn tôi “
Bối Vy tự nhiên đáp lại, thấy cô không có biểu hiện lạ khi nói về Lục Đình, Bối Vy thật sự chỉ xem Lục Đình là bạn thân nhất cũng chỉ dừng ở mức là anh trai vậy nên cô cũng không có gì phải nói ốdi hay giấu giếm mối quan hệ này.

“ Bạn bè? “ Cố Thiếu Tranh thì lại có suy nghĩ trái ngược, anh chưa từng thấy bạn bè nào lại nói chuyện thân mật với nhau như vậy nếu cô không nói anh còn tưởng cô và Lục Đình là đang hẹn hò với nhau đấy chứ, còn có thể ngọt ngào chúc nhau ngủ ngon như vậy mà chỉ là bạn bè thì có muốn tin cũng rất khó.

“ Sau này đừng qua lại với anh ta nhiều quá tránh việc phía truyền thông có cơ hội gây phiền cho cô “
“ Tôi biết rồi, ông chủ “