Hoàng Hôn Lưu Manh

Chương 3: Ông nội phi kiệt và ông nội lữ nhi




#1:

Hôm nay là cận Giáng sinh.

Lữ Nhi cùng cháu gái là Tống Dịch Mạt đang vui vẻ trang trí cây thông Noel. Còn một người nữa rất đáng thương khi bị đá đít ra khỏi cuộc vui của hai ông cháu nọ.

" Tiểu Mạt à, đem cái kia cho ông."

Lữ Nhi bắt cái thang rồi từng bước leo lên, ông nội nhỏ bảo đứa cháu gái giữ cái thang thật chắc vào rồi mới đi lấy đồ cho mình.

Tống Dịch Mạt rất thích trang trí những thứ thế này, đặc biệt là làm cùng ông nội nhỏ tính tình ôn hòa vui vẻ và hơi teen nữa.

Mặc dù đã ngoài năm mươi rồi đấy nhưng ông nội nhỏ vẫn bận áo thun nhé, tuy là những màu trang nhã nhưng nhìn kiểu gì cũng vẫn...đáng yêu.

Tống Dịch Mạt thầm nghĩ như thế, sau đó thì cười hì hì.

Vì công việc của Tống Dĩ Khang cùng Quách Mạch An quá bận rộn mà hai người đã "mang con bỏ qua nhà ông nội" nhờ hai ông nội này trông giúp.

Ngoài Tống Dịch Mạt thì hai vị thần tượng nổi tiếng kia còn có thêm một đứa con trai thứ nữa. Nhân vật này sẽ xuất hiện sau vì khá đặc biệt.

" Ông nội nhỏ, con mang tới rồi đây."

Lữ Nhi hơi khom người xuống với lấy cái ngôi sao vàng to tướng kia, mắt híp lại.

" Cảm ơn Tiểu Mạt của ông."

Lữ Nhi duỗi thẳng tay ra cố gắng chỉnh cho ngôi sao vàng khổng lồ kia nằm ngay ngắn trên đỉnh cây thông. Xong xuôi, ông nội nhỏ leo xuống từng bậc thang.

Bên dưới lúc này đột nhiên lại mọc ra hai cánh tay thật rắn chắc nào đó làm cho Tống Dịch Mạt ở bên cạnh phải bụm miệng cười lén.

Lữ Nhi mang theo hoài nghi ngoái đầu nhìn ra phía sau, ngay lập tức ho khan mấy tiếng.

"...Làm gì vậy?"

Ông nội Tống dán cả khuôn mặt bi thương khi bị hất hủi vào một góc, hai cánh tay vẫn dang rộng ra, mỉm cười tiu nghỉu.

" Đỡ lấy cả thế giới."

#2:

Giáng sinh đã đến.

Lữ Nhi ở trong bếp làm bánh khúc củi với Tống Dịch Mạt. Đương nhiên là ai đó vẫn tiếp tục bị hất hủi đáng thương.

Ở ngoài này nghe mùi thơm nức mũi của bánh nướng, ông nội Tống nuốt nước bọt, bước đến gõ cửa phòng bếp.

Tống Dịch Mạt nhanh chân chạy ra mở cửa, chớp mắt cười với Tống Phi Kiệt:

" Ông nội lớn cần gì a?"

Ông nội Tống xoa xoa mũi, có vẻ là ngượng ngùng gì đấy. Hồi sau ánh mắt tự động chuyển hướng sang phía của ông nội nhỏ bên trong, khóe môi giương cao lên.

" Ông nội lớn cần ông nội nhỏ a."

Tống Dịch Mạt được Tống Phi Kiệt ôm vào lòng, cô bé nhịn cười không ngớt. Sau đó hai ông cháu cùng quay qua nhìn Lữ Nhi đeo tạp dề nướng bánh rất chăm chú, hai ánh mắt lại trao đổi tâm ý với nhau.

Nhìn người đã đủ, Tống Phi Kiệt lại lui ra ngoài chờ đợi bánh khúc củi. Tống Dịch Mạt chạy lại gần chỗ ông nội nhỏ, kéo kéo tạp dề mà hỏi:

" Ông nội nhỏ ơi, sao chúng ta lại không cho ông nội lớn vào đây ạ?"

Lữ Nhi lấy bánh ra cái khay nhỏ, khói bốc nghi ngút. Ngồi xổm xuống đất, Lữ Nhi cưng chiều nựng hai má của Tống Dịch Mạt, khe khẽ cười:

" Ông nội lớn ban ngày làm việc đã mệt rồi, chúng ta nên để cho người đó nghỉ ngơi đúng không?"

Tống Dịch Mạt gật gù, " Đúng đúng."

Sau đó cô bé lại lắc đầu, " Nhưng ban ngày ông nội nhỏ cũng làm việc mà. Ông nội nhỏ còn có cả một nhà hàng lớn."

Lữ Nhi xoa xoa tóc Tống Dịch Mạt, nụ cười trên môi càng lúc càng trở nên ấm áp.

" Ông quyết định mở nhà hàng chính là muốn tự tay mình nấu nhiều món thật đặc biệt cho người ông yêu đó. Và lúc này cũng thế."

Tống Dịch Mạt hai mắt lấp lánh.

Ai đó ở ngoài cửa cũng lấp lánh hai mắt.

#3:

Tống Dịch Mạt đã được hai thần tượng mang về nhà lại rồi.

Không gian yên tĩnh ấm áp hạnh phúc mà Tống Phi Kiệt mong đợi cuối cùng cũng đã quay về.

Ai đó họ Tống cảm thấy hạnh phúc đến mức chỉ muốn thắp sáng cả gian phòng khách để mà ăn mừng. Suy nghĩ này bị ông nội nhỏ nhìn thấu được liền trao cho ai đó một cái nhìn khinh bỉ.

Ngồi cùng nhau dưới ghế sofa dài êm ái, Tống Phi Kiệt bật một bản nhạc cổ điển. Lữ Nhi từ trong bếp bước ra, trên tay còn mang theo một dĩa thức ăn gì đó nữa.

Đặt dĩa thức ăn đặc biệt tình cảm đó xuống bàn, Lữ Nhi bất đắc dĩ cười cười:

" Trời lạnh mà lại muốn ăn món này à?"

Tống Phi Kiệt vừa nhìn thấy dĩa thức ăn liền ngồi thẳng dậy, cầm muỗng múc một miếng bỏ vào miệng, ăn cực kỳ ngon lành và vui sướng.

Khuôn mặt hạnh phúc đó nói:

" Đang hâm nóng tình cảm mà."

Lữ Nhi nhíu mày:

" Ăn đồ lạnh để hâm nóng tình cảm?"

Tống Phi Kiệt lại ăn thêm một muỗng, cũng nhiệt tình gật đầu, sau đó mới thở dài, mặt mũi tiu nghỉu.

Ông nội lớn trong lòng Tống Dịch Mạt là người luôn luôn đáng thương a.

" Ai đó có cháu gái lại quên mất ông nội lớn này rồi."

Lữ Nhi lần này không nhịn được cười:

" Còn ghen với cả cháu gái? Người trước mặt tôi đây là ai đấy?"

Tống Phi Kiệt liếm liếm môi, bất ngờ đưa mặt sát lại, hôn lên mũi ai đó còn đang mỉm cười.

" Là chồng của người vừa hỏi đấy."

#4:

Vì hôm nọ hâm nóng tình cảm không mấy thành công, cho nên ông nội Tống quyết định đặt hai vé máy bay sang Hàn Quốc chơi một chuyến ra trò.

Điều này Lữ Nhi hoàn toàn không biết.

Mải đến tối trước ngày bay thì Tống Phi Kiệt mới bật mí kế hoạch hâm nóng của mình. Và kết quả mà ông nội lớn nhận được là một bài giáo huấn cũng ra trò từ ông nội nhỏ.

Nhưng sau đó, nhờ vào khuôn mặt thập phần bi thương của Tống Phi Kiệt, Lữ Nhi đành sắp xếp công việc ở nhà hàng, soạn đồ để đi du lịch Hàn Quốc với người nọ.

Trước khi hai người đi, Tống Dịch Mạt đã gắn cả tên lửa lên lưng rồi phóng cái vèo qua nhà hai ông nội của mình.

Chìa ra một cuốn sổ nhỏ, Tống Dịch Mạt kiên định:

" Ông nội lớn, ông nội nhỏ, con có điều khẩn cầu!"

Lữ Nhi ôn hòa mỉm cười, " Nói đi Tiểu Mạt."

Tống Phi Kiệt vì đã bị mụ mị suốt hơn bốn mươi năm nay, cho nên cũng dịu dàng lắng nghe.

Tống Dịch Mạt lần nữa kiên định kèm theo một chút đáng yêu nũng nịu.

" Hai người qua bên Hàn Quốc đó, có thể ghé qua buổi Concert của EXO không ạ?"

" EXO là cái gì?"

Tống Dịch Mạt hít một hơi, " Dạ để con giải thích ngắn gọn cho hai người hiểu. Đó là những người yêu không bao giờ cưới của con đó."

"..."

Hai ông nội tuổi già không theo kịp giới trẻ chỉ biết bất lực nhìn nhau.

#5:

Đến Hàn Quốc, hai người cũng chơi rất nhiệt tình.

Bất kể ở đâu cũng lưu lại dấu chân của hai người Tống Lữ hết.

Nhất là ở mấy hàng quán thức ăn ngon mắt, Lữ Nhi không bao giờ bỏ qua. Tống Phi Kiệt lại là kẻ không ưa ăn cay cho lắm, nhưng vì ai đó rất thích ăn cay cho nên...bấm bụng chiều theo.

Lữ Nhi ăn vài xiên que cay xé lưỡi, Tống Phi Kiệt thì bị bồi cho ăn tận vài xiên, nước mắt cũng ứa ra cả.

" Cảm động đến khóc à?"

Lữ Nhi thừa biết người nọ vì sao lại chảy nước mắt, nhưng tính tình thích trêu đùa nên đã làm bộ lau lau nước mắt cho ai đó.

Tống Phi Kiệt khịt khịt mũi, không để ý đến lời trêu kia, cẩn thận chỉnh lại khăn choàng cho Lữ Nhi.

" Nước mắt của anh không có phí phạm như thế."

Lữ Nhi cũng chỉnh lại cổ áo cho Tống Phi Kiệt, mỉm cười nói:

" Chứ để làm gì?"

" Để dành cho đến lúc chúng ta cùng nhau lên thiên đường, cùng lấy nước mắt cầu nguyện cho kiếp sau tiếp tục được ở bên nhau."

#6:

Chuyến du lịch Hàn Quốc đã được lưu lại bằng nhiều hình ảnh ngọt ngào như mật ong.

Và Tống Phi Kiệt bị nhiễm cái thói thích post ảnh của con trai, cho nên có bao nhiêu hình là ông nội lớn đều post lên cái instagram của mình.

Lữ Nhi cũng có một tài khoản instagram.

Nếu vào instagram, ghi vào dòng tìm kiếm thế này: Jiinerr__

Lập tức bạn sẽ được chiêm ngưỡng cả một cái feed tràn ngập hình ảnh ngọt ngào như mật ong. Và ngược lại, nếu bạn gõ Errnjii__ thì cũng sẽ ra một cái feed, chỉ có điều là ít hình hơn thôi.

Jiinerr là tài khoản instagram của Tống Phi Kiệt.

Để phân tích một chút về tên tài khoản của ông nội lớn.

Ji là phiên âm của Kiệt, ông ấy thích màu mè nên thêm một chữ i.

N là and trong tiếng anh.

Er là phiên âm của Nhi, ông ấy vẫn màu mè nên thêm một chữ r.

Ghép lại sẽ thành Kiệt và Nhi.

Đương nhiên, tài khoản của ông nội nhỏ cũng tương tự như thế, chỉ khác vị trí thôi.

Điều đặc biệt là, ông nội lớn chỉ theo dõi một mình ông nội nhỏ thôi nhé và ngược lại. Đó gọi là bằng chứng tình yêu của hai người.

Bên cạnh đó, Tống Dĩ Khang dạo này phát hiện ra một cái mới mẻ hơn, thú vị hơn về ba ba của mình.

Mỗi khi Tống Phi Kiệt post ảnh của cả hai lên thì sẽ tag tên của Lữ Nhi vào ngực trái của mình, còn ngực trái của Lữ Nhi sẽ tag tên ông ấy vào.

Đừng nghĩ ông nội lớn tự kỷ vì quá yêu, hãy gọi đó là bằng chứng tình yêu không phai nhòa theo năm tháng nhé.