Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 9: Vì anh mà đau lòng




Em đau lòng, yêu anh nhiều đến thế lại chẳng đủ can đảm để bước tới cạnh anh..

Bạch Hạ Băng im lặng, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, đưa mắt quan sát nhìn Đại Ngọc rồi nói:

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Đại Ngọc quay đầu, tiếp tục xào xào nấu nấu, giọng đều đều có chút buồn bã:

- Mày nói thử xem, liệu tao có đủ can đảm để thích hắn ta nữa không?

Không đợi Hạ Băng trả lời, cô đã nói tiếp:

- Hắn ta lạnh lùng rời đi, bốn năm trời! Bây giờ quay lại bảo thích tao, bộ tình cảm muốn nói thích là thích sao? Thật quá đáng, tên chết tiệt, tao chỉ hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh!!!!

Chẳng hiểu sao từ buồn bã Đại Ngọc đã chuyển thành tức giận, nhìn miếng trứng thơm ngon bị cô bạn hành hạ, Hạ Băng không khỏi thở dài!

Nhìn tâm trạng như vầy, chắc là sẽ không sao, Hạ Băng nghĩ thầm!

- Thế sao? Bốn năm trước ai là người bảo với tao rằng sẽ không vì Lý Khôi Vĩ mà buồn nữa? Ai từng nói sẽ tìm một tên đàn ông thượng phẩm, đẹp trai, giàu có?

Từng chữ thốt ra, Hạ Băng chậm rãi nhếch miệng nhìn thân hình cứng đơ của Đại Ngọc. Xong, Hạ Băng chốt lại một câu:

- Đại Ngọc, mày là người không có chính kiến!

Được rồi, Đại Ngọc cô công nhận rằng đã từng nói những lời đó. Cô nghiến răng nghiến lợi, đáp:

- Mẹ kiếp, biết làm sao được? Hắn ta lại có đủ, vừa đẹp trai, vừa giàu có!

- Vì vậy, bạn Ngọc nhà ta lại rung động mất rồi..

- Bà đây khinh! Đánh chết cũng không!

Đem dĩa cơm trứng đặt trước mặt Hạ Băng rồi đùng đùng rời khỏi bếp. Hạ Băng nhún vai, nhàn nhã thưởng thức món cơm trứng.

Ăn xong, rửa bát rồi trở lại phòng khách, khi ấy trời đã sập tối rồi. Thấy Đại Ngọc ngồi trên sofa, bên trái là lon bia, bên phải là bánh snack, Hạ Băng không khỏi thở dài. Ngồi cạnh Đại Ngọc, Hạ Băng cầm lấy lon bia trước mặt, mở nắp rồi uống.

Trời từ từ đen nhẻm, cả hai cứ uống rồi uống, cùng nhau cười nói, cùng nhau kể đủ thứ trên trời dưới đất. Đại Ngọc uống cạn lon bia, đập mạnh xuống bàn nói:

- Đàn ông là cái thá gì chứ? Bà đây không cần!

Hạ Băng liếc nhìn cô, thì ra uống nhiều đến vậy. Thật ra, Hạ Băng biết tửu lượng Đại Ngọc không tồi, do đi các buổi tiệc, thường xuyên uống rượu nên ít khi say. Hôm nay vừa rượu, vừa bia, xem ra cô nàng này say thật rồi.

- Đúng vậy đúng vậy!

Hạ Băng cô cũng cảm thấy hơi chóng mặt, xem ra cồn đã lên tới não rồi.

- Uống, đêm nay phải uống thật say, uống luôn cả nỗi buồn..

Đại Ngọc cứ như vậy, uống mãi uống mãi. Hạ Băng không phụ lòng bạn, uống cùng cô nàng. Không biết đến bao giờ, chỉ biết khi ấy trời tối đen như mực, Hạ Băng nghe tiếng chuông cửa, rồi nghe tiếng mở cửa.. Có ai đó..đang đến...!

Trang Hoàng Nhật nhìn đồng hồ, hàng lông mày như muốn dính chặt vào nhau. Bà xã của hắn, tức Bạch Hạ Băng đã 10 giờ tối vẫn chưa thấy về..

Điện thoại gọi không được khiến tâm trạng hắn càng tồi tệ, mặc dù Hạ Băng bảo hắn không cần đợi cơm nhưng hắn vẫn đợi, cơm nguội canh lạnh, vậy mà người vẫn chưa thấy. Lo lắng, tức giận hắn liền thay đồ, đi tìm vợ.

Địa điểm duy nhất hắn nghĩ tới vào lúc này chính là nhà Đại Ngọc.

Ngồi trong xe, hắn gọi cho Hạ Băng nhưng không có ai bắt máy. Xuống xe bước đến trước cửa, bấm chuông mãi không có ai ra mở. Trang Hoàng Nhật đành dùng đến biện pháp cuối cùng, bất chấp tất cả, tối nay hắn phải đưa vợ về.

- Alo, cậu đang ở đâu đấy?

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gõ máy tính, tiếng lật giấy...

- Có chuyện gì sao?

Lý Khôi Vĩ cất giọng trầm, đã tối rồi, chẳng lẽ Trang Hoàng Nhật muốn rủ anh đi uống vài ly sao?

- Có thể kêu người đem chìa khoá nhà người phụ nữ của cậu đến cho tôi được không? Hoặc cậu đang ở đâu, tôi đến lấy! - Hoàng Nhật nói

-.....em sẽ đến đó, anh đợi một lát.

Nói rồi Lý Khôi Vĩ tắt máy, nhanh chóng đi đến nhà Đại Ngọc. Khi vừa xuống xe đã thấy Trang Hoàng Nhật đứng đó, thật ra anh ta có thể mở cánh cửa đó dễ dàng nhưng anh ta không làm vậy. Vì đây là nhà của phụ nữ, dù có thân quen đến mấy thì đêm hôm phá cửa nhà người ta thì thật không phải..

Không nói nhiều, Khôi Vĩ lập tức dùng chìa khoá mở cửa, cả hai cùng bước vào. Thứ đập vào mắt họ chính là trên sàn nhà ngổn ngang vỏ lon bia, chai rượu rỗng, vỏ bánh, v.v...

- Trang...Hoàng..Nhật..

Trang Hoàng Nhật nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, bà xã hắn đang nằm xuống mặt bàn, miệng không ngừng gọi tên hắn. Hắn đi tới, kéo Hạ Băng vào lòng.

- Như, em mau tỉnh lại cho anh!

Hắn vẫn thích gọi nó bằng cái tên Kha Thảo Như, hỏi lý do thì hắn bảo " Gọi tên nào chẳng được, dù em là Bạch Hạ Băng hay Kha Thảo Như thì cuối cùng vẫn là vợ của anh ". Nhưng rõ ràng hắn vẫn thích gọi là Kha Thảo Như hơn..

- Trang Hoàng Nhật, em không giận anh nữa...chúng ta đừng như thế này nữa, được chứ?

Hắn khựng lại, nhìn cô rồi lập tức bế cô lên. Nhìn sang Lý Khôi Vĩ đang ngồi cạnh Đại Ngọc, hắn nhỏ giọng nói:

- Ở đây giao lại cho cậu!

- Được, để em tiễn anh!

Lý Khôi Vĩ đáp, Trang Hoàng Nhật gật đầu rồi cùng Hạ Băng rời đi. Sau khi tiễn họ, Khôi Vĩ đóng cửa cẩn thận rồi quay lại, khẽ thở dài..

Cô nằm trên sàn nhà, cuộn tròn người hệt như con sâu nhỏ. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt lúc này của cô, trông rất buồn..

Khôi Vĩ bồng cô lên, đặt trên sofa. Nhưng khi vừa đặt cô xuống, đôi mắt đang nhắm chặt kia từ từ mở ra..

- Kino...

Rất lâu, rất lâu rồi mới có người gọi anh bằng cái tên này. Vì đây là biệt hiệu, anh từng dùng trong thế giới ngầm, rất ít người biết danh phận thật sự của anh. Vậy mà giờ đây, cô gái nhỏ này trong cơn say lại gọi tên anh, thanh âm nghe thật buồn

- Ừm

Lý Khôi Vĩ ngồi xuống cạnh cô, tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng.

- Tại sao trong mơ mà..hức anh vẫn đẹp trai như vậy? Thật đáng ghét.

À, thì ra cô tưởng mình đang nằm mơ! Anh khẽ mỉm cười, không lên tiếng phủ định.

Đại Ngọc đưa tay lên chạm vào khuôn mặt, rồi chạm vào bờ môi đang mỉm cười của anh. Thì ra, anh cười đẹp đến thế. Thì ra, cô say đắm nụ cười của anh, say luôn ánh mắt, từng cử chỉ của anh. Mãi, không thể tỉnh được..

- Tại sao trong mơ, tôi vẫn phải đau lòng đến vậy?

Cô nở nụ cười chua chát, hình ảnh người đàn ông trước mắt nhoè đi. Rồi từng giọt nước nóng hổi, chảy dài trên khuôn mặt. Đại Ngọc lại đưa tay lau, càng lau, cô càng khóc nức nở.

Anh sững người, thì ra cô cũng yếu đuối, cũng đau lòng.

Lý Khôi Vĩ kéo cô ngồi dậy, ôm trọn vào lòng. Đại Ngọc ra sức mà khóc, hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi, tiếng khóc nghe thương tâm vô cùng..

- Tại sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao lại bỏ đi như vậy? Không phải chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói chuyện nghiêm túc sao? Tại sao, chúng ta không thể quay lại như lúc đầu..? Lý Khôi Vĩ, anh chẳng biết em đã phải cố gắng như thế nào. Anh cũng chẳng bao giờ nhìn thấy được, em đã vì anh, mà đau lòng đến thế nào...

Càng nghe những lời trách móc của cô, tim anh càng thắt lại, càng ôm chặt cô vào lòng.

- Cái gì em cũng đã làm được, tại sao vẫn không thể quên anh..