Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 61: Ong mật bay đến




Anh làm há cảo cho em nhé?!

-.....

- Hay là ăn bánh nướng, bánh táo được không em?

-......

- Hay là uống cacao nóng?!

-...... Khôi Vĩ

- Hả? À anh đây, muốn ăn rồi sao? Ăn gì để anh xuống làm cho em.

- Em muốn ở một mình.

- Không được.

-.....

Người đang nằm trên giường xoay người một cái, đưa lưng về phía cái kẻ quấy nhiễu kia. Lý Khôi Vĩ ngồi xuống kéo người đang dỗi vào lòng, giọng dịu dàng:

- Em sao vậy?

Đại Ngọc giẫy một cái thì lại đau toàn thân, tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ. Lý Khôi Vĩ nén cười, ôm cô nằm xuống, tay xoa xoa lên bụng dưới của Đại Ngọc.

- Còn đau?!

-..... Bỏ tay ra.

Cô tránh người, hai tay đẩy tay anh ra nhưng không được. Bàn tay anh rất ấm, để lên bụng liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cả da cô. Lý Khôi Vĩ khẽ đè chặt cô lại, tiếp tục xoa xoa:

- Rồi rồi không đau không đau, anh để tay ở đây sưởi ấm được chưa?!

Sưởi ấm cái gì chứ..

Đại Ngọc cắn cắn môi dưới, móng tay bấm vào da thịt anh. Có điều người đang bệnh như cô thì làm gì có sức được, móng vuốt cào cào trên làn da rắn chắc hệt như gãi ngứa. Lý Khôi Vĩ cười khẽ, từ phía sau vùi mặt vào mái tóc của cô, ngửi lấy hương thơm rồi thở ra một tiếng thật dài.

Thật tốt quá, em vẫn còn ở đây.

Dần dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh. Bỗng có người gõ cửa, anh hạ thấp giọng:

- Vào đi.

Đại Ngọc ngủ không sâu, chân mày nhíu lại. Lý Khôi Vĩ xoa xoa bụng dưới, cô trong giấc ngủ hưởng thụ rồi khuôn mặt từ từ giãn ra.

Keith từ bên ngoài bước vào bắt gặp cảnh này thì hai mắt muốn lọt ra bên ngoài, cái người dịu dàng tột độ nằm trên giường là ai? Trả Lý tổng lại đây, ngươi là ai hả??

Lý Khôi Vĩ đưa mắt nhìn Keith một cái, lệnh cho anh ta ra ngoài trước. Anh kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng nhất có thể rời giường. Bên ngoài Keith còn đang hồi tưởng thì ông chủ đã đi tới, mặt mất đi vẻ dịu dàng ban nãy khiến Keith nghĩ rằng mình đã nhìn lầm.

- Có chuyện gì?

Keith thu hồi nét mặt, đưa cái điện thoại đang phát sáng ra, nói:

- Điện thoại của.. Trần tiểu thư.

Anh cầm lấy, nhìn số điện thoại trên màn hình thì chân mày hơi cau lại. Không hề chần chừ, nhấn nút tắt rồi ngước lên nhìn người đối diện:

- Còn gì nữa không?

Khuôn mặt đáng sợ đó là sao chứ? Tình địch tìm tới chỗ rồi ư?!

Keith trong lòng thì tò mò không thôi nhưng bên ngoài vẫn nghiêm túc, trả lời:

- Tôi đã xem qua camera khách sạn rồi, đúng như những gì ngài dự đoán.

Điện thoại nhỏ đáng thương nằm trên bàn phải chịu ánh mắt chán ghét ghẻ lạnh của ai đó, vật vô tri vô giác cứ run mãi, màn hình cứ phát sáng. Lý Khôi Vĩ nhíu mày, hồi lâu sau mới cầm lên nghe:

- Đại Ngọc? Sao anh gọi mà em không bắt máy?!

Ngươi là ai mà cô ấy phải bắt máy, hả hả?

Nén lại cảm xúc đang muốn phun trào ra như núi lửa, giọng nói anh có chút giễu cợt:

- Cô ấy đang ngủ.

-.......

Bốn từ thôi, đủ để giết chết nửa mạng đối phương rồi. Lý Khôi Vĩ gác chân lên bàn, tiếp tục nói:

- Lại thiếu có việc gì gấp sao, tôi có thể chuyển lời dùm cậu.

- Lý Khôi Vĩ? Sao anh lại nghe máy?!

Bên kia đầu dây Hồng Quân không thể nén nỗi sự khó chịu lẫn ganh tị, vì sao ngay lúc này người bên cạnh cô không phải là hắn chứ!

Lý Khôi Vĩ " ah " một tiếng, khoé môi hơi nhếch lên nói:

- Tôi nghĩ rằng tôi có quyền nghe điện thoại người phụ nữ của mình.

Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn tít lại vì khó chịu của Hồng Quân, nhờ đó mà khoé môi càng cong hơn. Đối phương đè nén sự bực bội, giọng mỉa mai:

- Người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, Lý tổng có phải là kém quá không?

Lý Khôi Vĩ hơi nhíu mày, xong anh đáp:

- Việc này chẳng tới phiên cậu quản.

- Haha tôi tự hỏi nếu như người mà cô ấy chạm mặt đêm qua không phải là tôi thì sẽ ra sao?

Hồng Quân bật cười thích thú bởi vì hắn biết mình đã đạp trúng cái đuôi của Lý Khôi Vĩ. Đêm qua, mặc dù phải bàn việc với khách hàng nhưng đầu óc hăn cứ hướng về cô không thể nào tập trung được. Đến khi kết thúc liền gọi điện nhưng không ai bắt máy, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Cho đến khi, hắn cho người tìm cô thì nhận được tin rằng: Lý Khôi Vĩ đã đến trước.

Aisss, lần đầu tiên hắn cảm thấy bức rức khó chịu đến vậy. Người con gái đó, như vậy mà lại bị người ta bỏ thuốc, và cứ như vậy cùng người đàn ông khác thân mật.

Lý Khôi Vĩ nghe một câu không đầu không đuôi của Hồng Quân thì chân mày lập tức nhíu lại, bên kia đầu dây nói tiếp:

- Lý tổng, nếu như anh không giữ nỗi an toàn cho cô ấy thì lui về sau đi.

Ngưng lại một chút rồi hắn nói tiếp:

- Nhờ anh chuyển lời với cô ấy rằng giữ gìn bản thân một chút, ngu ngốc như cô ta thì cũng có ngày bị người ta ăn thịt thôi. Tạm biệt!

Ngươi mới ngu ngốc, cả nhà họ Lại của ngươi đều là một lũ ngu ngốc.

Anh híp mắt nhìn màn hình sau đó thô bạo bóp chặt điện thoại. Nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn người trên giường bỗng tâm anh tịnh lại không còn nổi bão nữa.

Đặt điện thoại lên đầu giường, cẩn thận không làm cô thức giấc nằm xuống bên cạnh. Vừa đặt lưng xuống thì mèo con đang ngủ say lật người, miệng chẹp chẹp vài cái rất đáng yêu. Lý Khôi Vĩ nhoẻn miệng cười, vươn tay kéo mèo con vào trong lòng.

Khi ngủ Đại Ngọc không có tật xấu, ngược lại là rất ngoan ngoãn. Cô trong giấc mộng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cái mùi bạc hà thanh mát pha loãng trong không khí. Rồi cả người cô không tự chủ được đi về phía nơi toả ra mùi hương ấy như bị mê hoặc vậy.

Nhìn cô rúc vào trong lòng mình ngủ ngon lành, khoé môi cứ cong lên. Thật tốt quá, cô vẫn nằm ở đây trong vòng tay anh.

Vì những lời nói kích động của Hồng Quân, trong lòng anh rất tức giận. Hắn ta là ai mà dám có cái quyền quản anh chứ?

Hắn là ai mà dám gọi tên cô?

Thân lắm à? Thân lắm sao?!

Có hiểu cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân không!?

Cô là của anh, là của anh không ai được phép chạm vào cô cả.

Lý Khôi Vĩ vùi mặt vào mái tóc cô như một đứa trẻ rồi thở ra một tiếng thật dài. Xong anh lại ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt xinh xắn đang ngủ say vài giây.

Thật là, ngủ thôi cũng đâu có cần đáng yêu như vậy chứ...

Anh vén vài sợi tóc rơi xuống ra sau vành tai cô, lẩm bẩm nói:

- Bệnh mà cũng hút được ong mật bay đến, em xem đi rốt cuộc thì ai đào hoa hơn ai chứ.