Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 28: Mèo hoang xù lông




Trương Quy Hoàng đặt bàn tại một nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Lý Khôi Vĩ mở cửa xe cầm tay Đại Ngọc đỡ cô xuống. Hành động này thu hút sự chú ý không ít người, thứ nhất vì họ là người Châu Á, thứ hai là vì sắc đẹp của Lý Khôi Vĩ, thứ ba là sự ga lăng của anh. Đại Ngọc đeo túi xách không khỏi cảm thán trong lòng, đúng là người đàn ông vừa có tiền có sắc rất nguy hiểm nha.

- Đi được không?

Nghe thấy giọng nói của anh bên tai cô thoát ra khỏi suy nghĩ. Đại Ngọc gật đầu, cô cũng không phải là bị gãy chân hay gì, chỉ là đi lại có hơi khó khăn thôi. Lý Khôi Vĩ kéo kéo cái khăn choàng cổ của cô, chỉnh tới chỉnh lui khiến Đại Ngọc cũng phải chú ý theo.

- Anh làm gì vậy?

- Sau này mặc kín đáo một chút!

Đại gia, như vầy không phải là kín đáo sao?

Hôm nay cô cố tình chọn chân váy dài màu rượu vang qua đầu gối một chút để che vết thương, áo len đen vừa vặn ôm sát cơ thể, bên ngoài mặc thêm áo khoác cùng với khăn choàng cổ. Với trang phục này trông Đại Ngọc nữ tính hơn rất nhiều, nhìn rất giống với con gái nhà lành.

Lý Khôi Vĩ ôm ngang eo để cả người cô dựa vào anh, thoải mái bước vào bên trong nhà hàng. Mà trên đường đi có khá nhiều gã đàn ông nhìn vào cô đều hứng trọn ánh mắt đầy gươm đao của anh. Đại Ngọc không trang điểm, không phấn mắt, không kem nền hay gì cả mà chỉ vỏn vẹn lớp son gần giống với màu chân váy. Cô không hẳn là đẹp như tiên giáng trần, sắc đẹp cũng không thể đem đọ với minh tinh được. Nhưng mỗi khi cô cười thì có thể làm rung động lòng người, dù chỉ là nụ cười mỉm hay là nụ cười lộ ra hàm răng trắng.

Anh rất nhanh ôm cô đi đến chỗ của ba người kia, cả chặn đường đi mắt liếc ngang liếc dọc đến phát mỏi rồi.

- Đến đúng lúc lắm, Ngọc em chọn món đi!

Trương Quy Hoàng đặt phòng riêng, quả nhiên là tác phong rộng rãi của Trương thiếu ah~~. Đại Ngọc không khách sáo, cầm lấy menu trong lòng lập ra âm mưu phải ăn cho đến khi Trương Quy Hoàng sạch túi, ăn không hết thì đem về ăn dần!

Đại Ngọc nói tiếng Anh khá tốt mặc dù không thể bằng người địa phương nhưng cũng tốt hơn nhiều người rồi. Cô gọi một loạt, Lý Khôi Vĩ ngồi bên cạnh mỉm cười vui vẻ ngắm bộ dạng tham ăn của cô.

- Này, em ăn hết không mà gọi nhiều thế? Ban nãy tên yêu nghiệt này cũng đã gọi nhiều lắm rồi đấy!

Trương Quy Hoàng chỉ sang Trang Hoàng Nhật đang lười biếng ngồi cạnh vợ. Đại Ngọc chưa trả lời anh ta vội, quay sang Lý Khôi Vĩ:

- Anh muốn ăn cái gì?

- Nhiêu đó đủ rồi, anh mà gọi nữa chỉ sợ năm nay tiền thưởng cấp dưới của Trương gia sẽ không còn mất!

Mọi người bật cười ngoại trừ chủ xị nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ. Gọi món xong thì vừa vặn thức uống được đem lên, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh khiến cô thèm thuồng. Nhưng đến khi môi gần chạm vào ly thì có một bàn tay ngăn cô lại:

- Không được uống!

Đại Ngọc nhíu mày anh, bộ dạng định mở miệng cãi lại thì đã bị Lý Khôi Vĩ chặn họng:

- Không muốn bị đau dạ dày thì đừng uống, còn chưa ăn gì!

Ồ, nếu anh ta không nhắc thì cô cũng chẳng nhớ. Đại Ngọc gật gù đặt ly rượu xuống, cầm cốc nước cam lên uống ừng ực. Nhiệt độ trong phòng không thấp như bên ngoài, mặc nhiều như cô liền cảm thấy hơi nóng. Đại Ngọc cởi áo khoác lẫn khăn choàng cổ ra, Lý Khôi Vĩ ngồi cạnh thuần thục đón lấy rồi giúp cô tìm chỗ treo.

- Ngày xưa chẳng phải như chó với mèo sao, giờ lại yêu đương nồng thắm như vậy. Yêu nhau lắm cắn nhau đau?

Trương Quy Hoàng cười gian tà nhìn Đại Ngọc, cô liếc anh ta một cái rồi đưa mắt nhìn sang cặp vợ chồng mặt lạnh như nước đá:

- Ý anh nói hai người đó?

- Đừng có mà lôi tao vào!

Bạch Hạ Băng lười biếng nói, nhìn ông anh của mình rồi nhìn cô bạn của mình. Không nên dính vào hai kẻ thích gây rắc rối này!

Trang Hoàng Nhật nhìn vợ mình, khoé miệng hơi cong lên bộ dạng trông rất vui vẻ.

- Thế rốt cuộc là ai trong hai người quay lại trước?

Trương Quy Hoàng nhướn mày hỏi, trông có vẻ anh ta rất thích thú về chủ đề này. Đại Ngọc định nói rằng việc này quan trọng sao còn nữa liên quan gì đến anh! Chưa kịp nói thì đã nghe Lý Khôi Vĩ ngồi cạnh đáp:

- Tôi!

- Ồ! Lý thiếu ăn chơi một thời, mỗi ngày một nàng bên cạnh giờ lại biết hạ mình trước người khác sao? - Trương Quy Hoàng giở giọng trêu chọc

- Vì nòi giống của Lý gia đành chấp nhận, dừng cuộc chơi tại đây!

Lý Khôi Vĩ trả lời, tay để ra phía sau ghế của Đại Ngọc, bộ dạng trông lưu manh vô cùng. Câu trả lời của anh khiến hai người đàn ông còn lại phải gật đầu đồng ý.

- Nhưng mà người ngoài lại không nghĩ vậy. Dạo này có nhìn thấy mấy bài báo bên giải trí bên Việt Nam chưa?

Trang Hoàng Nhật nãy giờ im lặng đã bắt đầu công kích người khác. Lý Khôi Vĩ nghe thế khẽ nhướng mày, anh không quan tâm mấy bài báo bên tin tức giải trí ấy. Nhưng Đại Ngọc thì khác, vừa nghe có người nhắc đến liền như con mèo thấy cá tươi:

- Có việc gì sao?

Trang Hoàng Nhật khẽ nhếch môi, dính câu rồi! Anh ta muốn câu cá, con cá không phải là Lý Khôi Vĩ mà là Đại Ngọc.

- Tự mình đọc sẽ thú vị hơn!

Nghe anh ta đáp thế, bản tính tò mò lại nổi lên. Nhưng Đại Ngọc không có điện thoại, cô vẫn chưa đi mua kịp. Thế nên đành quay sang nhìn Lý Khôi Vĩ bằng đôi mắt mèo con đáng thương

Lý Khôi Vĩ cảm thấy bất an, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt gian tà của hai tên yêu nghiệt kia. Lại nhìn thấy Đại Ngọc như mèo con đáng thương muốn mượn điện thoại của mình, nếu anh không đưa cô chắc chắn sẽ càng nghi ngờ. Còn nếu anh đưa....bản thân cũng không biết trên đấy đã ghi gì nữa.

- Không có gì hay ho đâu, đừng tò mò! - Anh vỗ đầu cô

- Em tò mò, cho em mượn điện thoại - Cô nói

- Đọc những thứ như thế rất hại não, ảnh hưởng đến IQ!

-.....

- Ngoan!

- Lý Khôi Vĩ, anh lại giấu em chuyện gì đúng không?

- Không có

- Vậy thì cho em mượn điện thoại

-...... - Anh bắt đầu nhớ lại các mối quan hệ trước đây

- À~~, em hiểu rồi, không cần nữa!

Đại Ngọc vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt an ủi anh. Nhưng Lý Khôi Vĩ cảm thấy như mình bị đe doạ vậy. Đưa mắt cầu cứu những người khác, ba người kia chỉ mỉm cười rất rạng rỡ nhìn anh. Con mẹ nó, quả nhiên là anh em tốt!

Lúc này Lý Khôi Vĩ thấy Bạch Hạ Băng có động tĩnh liền mừng rỡ. Không sai, cô gái này rất tốt tính, sẽ nói giúp anh!

- Lấy điện thoại của tao này, vừa may ban nãy trên xe có đọc qua!

Con mẹ nó, quả nhiên là em gái và vợ của mấy tên yêu nghiệt này mà!

- Anh cho em mượn, không cần lấy của Như đâu!

Lý Khôi Vĩ chấp nhận giao mình trước họng súng. Bạch Hạ Băng mỉm cười rất đáng yêu, rút điện thoại của mình về. Trương Quy Hoàng bật ngón cái về phía cô ta, quả nhiên là em gái đáng yêu của anh!

Khi mà Đại Ngọc bắt đầu lên mạng thì không khí xung quanh căng thẳng đến nghẹt thở. Lý Khôi Vĩ lâu lâu lại liếc mắt nhìn cô, quả thật anh không biết chuyện gì xảy ra cả. Trên đầu trang web có một tin tức rất nóng hổi, Đại Ngọc liền bấm vào xem.

Khoảng năm phút sau đó, Đại Ngọc tắt điện thoại đưa lại cho người ngồi cạnh.

- Không sao đâu, đừng thất vọng quá. Dù sao thì trước giờ Lý thiếu cũng là một tên khốn mà! - Trang Hoàng Nhật nói

- Không có gì cả, giờ vẫn còn kịp nên em đá hắn ta đi. Trở về với vòng tay của Trương Quy Hoàng anh này! - Quy Hoàng an ủi

- Đại Ngọc, có muốn giết anh ta không? Tao phụ mày, nhé?! - Hạ Băng nói

Nhìn thấy ba người họ đồng loạt an ủi Đại Ngọc, Lý Khôi Vĩ bất an. Anh mở điện thoại lên xem, đập vào mới là tựa đề thu hút: " Nữ diễn viên Nhã Vi bị phát hiện ở gần phòng phụ khoa tư nhân ". Anh kéo xuống thì thấy bài báo ghi là: " Mới đây nữ diễn viên khi sang nước ngoài để quay bộ phim mới thì đã bị phát hiện ở trong khu nhà của Lý Khôi Vĩ - tổng giám đốc Lý thị. Mối quan hệ của hai người họ đã kéo dài từ lâu, bla....bla...bla ". Tiếp theo đó là các hình ảnh, góc chụp rất tốt, trong hình anh và Nhã Vi trông rất thân mật.

- Em nghe anh giải thích...

- Vĩ, làm người phải có trách nhiệm!

Đại Ngọc cắt ngang lời anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn anh. Lý Khôi Vĩ nghẹn họng, không phải cô tưởng thật đấy chứ?!

- Đàn ông phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Anh không được chơi cô ta cho đã rồi bỏ cô ta như thế, mà đã chơi tại sao không biết phòng tránh gì hết? Lỡ như cô ta có bệnh thì sao? Bây giờ Nhã Vi lỡ mang cốt nhục của anh rồi, mau, trở về với cô ta đi..

Cô vừa dứt lời, Trang Hoàng Nhật cùng Trương Quy Hoàng đang vui vẻ uống rượu thì liền bị sặc. Bạch Hạ Băng ngồi ở giữa bối rối vỗ vỗ lưng cả hai người. Còn Lý Khôi Vĩ thì cứng đờ cả người, mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Đại Ngọc giường đôi mắt nhìn anh, chớp chớp vài cái, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã khiến người ta cảm thấy có lỗi vô cùng. Lý Khôi Vĩ lần đầu tiên hối hận về quá khứ, không biết nên giải thích thế nào với cô nữa.

Ngoại trừ Lý Khôi Vĩ bị Đại Ngọc doạ thì ba người kia nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Nhìn đi nhìn đi, lại đem khuôn mặt đáng thương đó ra lừa gạt người khác!

- Không phải, Ngọc em cũng từng gặp qua cô ta rồi mà. Anh với cô ta quả thật là không có gì hết!

Lý Khôi Vĩ nhíu mày giải thích.

- Lý Khôi Vĩ, không được trốn tránh trách nhiệm! Em tha lỗi cho anh, nhưng đứa bé cần cha, Nhã Vi chưa chồng đã có chữa người đời sẽ đánh giá cô ấy như thế nào? Không sao, không cần cảm thấy có lỗi với em. Trở về chăm sóc cô ấy cho tốt hiểu chưa?

Nói đến đây cô dừng lại một chút rồi thở dài:

- Quả nhiên là ngày hôm đó nên đánh cô ta một trận, giờ thì không thể đánh bà bầu được rồi!

-........

Đại Ngọc nhìn mặt Lý Khôi Vĩ từ tím sang xanh rồi thành đỏ cuối cùng là trắng bệch, trong lòng cô cười khanh khách. Lần này thì cho anh một trận nhớ đời, xem lần sau có còn dám để nữ nhân xuất hiện trước mắt cô hay không!

Đại Ngọc vỗ vỗ vai anh vài cái, đứng lên. Vừa đứng lên thì Lý Khôi Vĩ cũng đứng bật dậy, cầm chặt tay cô:

- Em đi đâu? Không được đi, nghe anh giải thích!

- Đi vệ sinh, muốn đi chung không?

-.....

- Ngồi đó, sám hối về lỗi lầm mình gây ra đi!

- Chân em không đi một mình được, anh đưa em đi!

- Được rồi, em đi cùng với nó cho, không sao đâu!!!

Bạch Hạ Băng cười cười bước tới đỡ lấy Đại Ngọc, an ủi người bị lừa kia. Lý Khôi Vĩ nhìn bộ dạng khập khễnh của cô khuất sau cánh cửa, trong lòng nổi lên cơn bão lớn.

- Mẹ kiếp!

Lý Khôi Vĩ bực bội ngồi phịch xuống ghế, uống một hớp hết ly rượu. Trang Hoàng Nhật nhìn anh một cái, nói:

- Trước khi về đây thì phải biết loại chuyện này sẽ xảy ra rồi chứ?

- Chứ không phải tại các anh lôi ra à?

Lý Khôi Vĩ trừng mắt nhìn hai tên yêu nghiệt đốt nhà mình. Trương Quy Hoàng bật cười, rót cho ba người ba ly rượu. Anh ta nâng ly lên, Lý Khôi Vĩ cùng Trang Hoàng Nhật cụng ly với anh ta. Tiếng va chạm thuỷ tinh vang lên trong không gian, sau đó là giọng nói đầy ý cười của yêu nghiệt họ Trương:

- Nếu như tụi này không nói, đến khi Đại Ngọc biết được thì sợ chú không toàn thây mà gặp anh em nữa. Tính tình sốc nổi như vậy, chú nghĩ con bé sẽ để yên cho cô ả kia sao? Hoặc là tự mình giải quyết cô ả cùng đứa con trên trời rơi xuống, hoặc là đợi tin Đại Ngọc ban cái kết cho chú cùng cô ta đi!

Mà Đại Ngọc lúc này đi cùng Bạch Hạ Băng, trên môi nở nụ cười say mê lòng người. Hai cô nàng mang nét đẹp phương Đông khiến nhiều người chú ý. Nhất là Bạch Hạ Băng, con gái út Bạch gia và vợ của Trang Hoàng Nhật nên nhiều người biết đến. Dù Hạ Băng không thường xuất hiện trên báo chí nhưng vẫn được nhiều người biết đến bởi mái tóc và đôi mắt đặc biệt!

- Mày tin không?

Bạch Hạ Băng cũng hơi lo lắng, thật ra cô không tin Đại Ngọc sẽ để ý mấy cái tin tức vớ vẩn như thế. Nhưng làm sao biết được? Con gái khi yêu rất khó đoán nha.

- Vài ba tấm hình không nói lên điều gì cả, có điều thủ đoạn này còn non nớt quá!

Đại Ngọc rửa tay vừa cười vừa nói, cô quên đem cái túi xách ra nên không thể tô lại lớp son, cũng may mà vẫn còn đều màu.

- Tao ra ngoài đợi trước!

- Ừ, rửa tay xong tao ra liền!

Đại Ngọc đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi Hạ Băng, bộ dạng của cô thu hút nhiều người. Cô cởi áo khoác ra rồi nên lộ ra thân hình điện nước đầy đủ, cái áo len màu đen ôm sát vào cơ thể tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Từ lúc đứng đây có có vài anh chàng đến bắt chuyện làm quen nhưng cô đều nhẹ nhàng từ chối. Lúc này lại có người đến, Đại Ngọc trong lòng đã không thoải mái vì chuyện của Nhã Vi giờ bị làm phiền nhiều lần nên tâm tình đi xuống nhanh chóng.

- Trần Đại Ngọc?

Người lạ biết tên cô sao? Lại còn đọc tiếng Việt chính xác như vậy? Đại Ngọc ngạc nhiên ngước lên, à quả nhiên là có duyên nha~

Hồng Quân từ trong nhà vệ sinh nam đối diện bước ra đã nhìn thấy một bóng hình mà hắn ta tìm kiếm mấy ngày nay. Nhưng phong cách của cô không giống lắm nên hắn ta mới đi tới xác nhận. Đến khi thấy khuôn mặt quen thuộc liền nở nụ cười như tìm thấy mỏ kim cương.

- Anh tìm em rất lâu rồi, điện thoại cũng không gọi được, nhà em thì tắt đèn tối thui không có ai, công ty cũng không thấy đến. Có chuyện gì sao?

Hồng Quân lo lắng hỏi. Quả thật là hắn đã tìm cô sau khi cô rời đi được hai ngày. Không có tin tức, hắn dần dần nảy sinh lo lắng. Nay gặp được cô ở đây liền vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy vết thương ở chân thì khẽ nhíu mày:

- Em bị thương?

- À bất cẩn té thôi

Đại Ngọc cười cười. Cô biết việc giữa Lại Thanh Hồng Và Hồng Quân, cũng biết nhiệm vụ của Anna và Nhất Sơn nên đối với người trước mặt có vài phần cảnh giác hơn.

- Đại Ngọc, có chuyện gì xảy ra sao? Em nói đi, giúp được anh sẽ giúp!

- Không có gì, thật là té mà!

Đại Ngọc né tránh bàn tay Hồng Quân gần chạm vào mặt mình. Hắn ta thấy thế liền cười gượng nhưng rất nhanh đã tiến tới bao vây cô trong phạm vi của hắn.

- Anh...anh định làm gì?

Đại Ngọc ngạc nhiên, ngước lên nhìn hắn ta. Cô đang bị thương, chắc chắn sẽ không thể đánh lại được. Vả lại đang mặc váy dài nên hành động rất khó khăn. Lúc này cô rất mong một con kỳ đà nào đấy xuất hiện, chẳng hạn như Bạch Hạ Băng chết dí trong nhà vệ sinh chưa ra!

- Đại Ngọc, mối quan hệ của em và Lý tổng là gì?

Bị hỏi thế khiến cô hơi ngạc nhiên, hắn ta hỏi làm gì?

- Trần Đại Ngọc, tên đó không phải người tốt. Em hãy tránh xa anh ta ra đi!

Anh mới không phải người tốt, cả nhà anh đều không phải người tốt!

- Anh mau tránh ra rồi chúng ta nói chuyện, chỗ này là nơi công cộng!

Đại Ngọc khó chịu nói, cô không thích mùi nước hoa trên người hắn ta bao quanh mình. Hồng Quân kề sát khuôn mặt hắn, trán áp trán với cô, hơi thở nóng bỏng nói:

- Ngọc, anh thật sự thích em. Làm bạn gái anh được không?

Nói rồi một tay hắn ta ôm ngang eo cô kéo sát cô về phía hắn. Hồng Quân đâu biết trên người cô còn vết thương, mà hành động của hắn đã trực tiếp động đến vêt thương chưa lành của cô. Đại Ngọc nhíu mày càng chặt cố đẩy hắn ra.

- Đừng chạy trốn anh nữa, anh thật lòng thích em, thật sự rất thích em!

- Hồng Quân, anh còn không buông ra đừng trách tôi không khách sáo!

Hồng Quân nghe thế liền bật cười, nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Chân em bị thương thế này có thể làm gì được? Vả lại sức nữ nhi mà đòi đọ với đàn ông sao?

Nói xong hắn ta nghiêng đầu hôn cô. Môi chạm môi chưa được vài giây thì:

- Aaaaah

Hồng Quân ngồi thụp xuống, hạ bộ đau đớn không thôi. Đại Ngọc hừ lạnh một tiếng, dám khinh thường bà đây à?! Khi mà cô phát hiện mình bị cưỡng hôn, tức giận lập tức bùng cháy. Chân phải làm trụ, chân trái lấy lực nâng thẳng lên, đầu gối lập tức đáp thẳng ngay chổ hiểm của hắn ta.

- Em...em...

Hồng Quân đau đớn không nói nổi. Người phụ nữ này, ra tay ác độc như vậy là muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn à???

Lúc này Bạch Hạ Băng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Hồng Quân vẻ mặt đau đớn không thôi ngồi dưới đất ôm hạ bộ, còn Đại Ngọc phát hoả nhìn hắn ta.

- Sao vậy?

Hạ Băng đi tới đỡ lấy Đại Ngọc, lo lắng hỏi. Đại Ngọc không trả lời cô ta, nhìn Hồng Quân giọng ngang ngược:

- Mẹ kiếp, bà đây muốn làm con gái nhà lành không muốn, nói nhỏ nhẹ không nghe! Lần sau thấy bà đây thì mau tránh xa ra, không thì về sau không cương lên được mà phải chổng mông trên giường đấy!!! Mẹ nó chứ, sau này ra đường phải xem ngày mới được!!!

Bạch Hạ Băng vừa đỡ Đại Ngọc đi vừa cảm thấy thương chàng trai ban nãy, khi không lại đụng trúng con mèo hoang đang xù lông này!