Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 155




Bạch Vĩ An mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang sải bước trên hành lang không khó để thu hút ánh nhìn. Đặc biệt là với màu mắt lạ và màu tóc kia, thật sự khá là khó để người khác không quay đầu nhìn hắn một cái. Trên đường đi có vài y tá bác sĩ thấy hắn liền chào một tiếng, hắn gật đầu đáp lại. So với anh trai, khí lạnh trên người Bạch Vĩ An không dày đặc ít ra hắn vẫn thường xuyên mỉm cười. Nói cách khác, hắn so với Bạch Minh Phong vẫn còn thân thiện chán.

Vào thang máy đi lên tầng cao, khu phòng bệnh cao cấp mà những kẻ thích quăng tiền qua cửa sổ nằm.

"Ting"

Cửa thang máy mở ra, khu này không hề ồn ào như những tầng dưới, yên tĩnh tạo điều kiện tốt nhất cho bệnh nhân có thể hồi phục nhanh nhất. Bạch Vĩ An bước ra mắt đã nhìn thấy phía xa xa đã có người đứng, à không là khá nhiều người đứng. Bất giác thở dài không biết vì mệt mỏi hay là vì bất lực, hắn đi đến gần người đang tựa vào cửa sổ nghe điện thoại kia.

- Tôi nói này Lý tổng, không cần phải bày binh bố trận ở chỗ này đâu. Ngài còn sợ em ấy chạy mất à, e là bây giờ chẳng có sức mà chạy đâu.

Giọng nói của hắn có chút mỉa mai, người kia liếc hắn một cái xong tiếp tục nói chuyện điện thoại. Bạch Vĩ An nhún vai, nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt kia hắn liền đi tới muốn vào trong. Chưa kịp đụng vào thì đã bị chặn lại, hắn nhướn mày nhìn người đang chặn mình.

Lý Khôi Vĩ bỏ điện thoại xuống, nói với hắn:

- Đợi một chút, có chuyện cần nói.

Xong lại đưa điện thoại lên tiếp tục trao đổi với đầu dây bên kia. Bạch Vĩ An cũng không vội vàng, dựa người vào cửa nhìn anh nói chuyện. Lý Khôi Vĩ dùng tiếng Đức để nói với đối phương, đôi lúc lông mày cau lại biểu hiện sự khó chịu của anh. Mà hắn cũng từng học tiếng Đức, hiểu được nội dung mà anh đang nói.

Đại khái chính là mắng người, mắng rất ác khiến Bạch Vĩ An cũng phải tặc lưỡi một tiếng. Động tác này đã khiến Keith đang đứng gần đấy phải nhìn sang một cái. Bạch Vĩ An nhìn thấy có người đang nhìn mình, khẩu trang đã che nửa mặt chỉ chừa lại đôi mắt sắc bén. Keith chạm mắt với hắn vài giây sau dời mắt đi, khuôn mặt lạnh tanh.

Lý Khôi Vĩ nói chuyện điện thoại khoảng năm phút, sau đấy bực dọc cúp máy. Khuôn mặt tràn ngập tức giận, phóng ánh mắt như điện về phía Keith:

- Việc này xảy ra từ bao giờ?

- Sau khi ngài đi được một ngày

- Người ở bên kia đâu? Chẳng phải đã phân phó người ở lại hết rồi hay sao mà để hắn lộng hành như này?

- Hắn mua chuộc được trưởng phòng kế toán cho nên...

- Má nó thằng chó già chết này, tưởng rằng tao không dám làm gì sao.

Anh bật cười thành tiếng, giọng cười khiến người khác có chút lạnh gáy. Lý Khôi Vĩ nói tiếp:

- Trước tiên đi tìm hắn với đồng loã, xong báo cáo lại. Kêu người canh gác chặt hơn ở nhà chính.

- Vậy còn việc trở về thì sao ạ? Chủ tịch đã gọi đến hối thúc rồi.

Đối phương vừa dứt lời anh liền trừng mắt nhìn tới. Keith lập tức cúi đầu không nói tiếp.

- Nói sau đi.

- Vâng

Bạch Vĩ An nhìn bóng lưng Keith đang rời đi, làm cấp dưới của người này cũng không phải dễ dàng gì nha. Có điều hắn cứ thấy tên này quen mắt, không biết đã từng gặp ở đâu rồi..

- Em ấy khi nào thì hồi phục hoàn toàn?

- Nhanh thì nửa tháng chậm thì vài tháng

Anh nhíu mày vẻ mặt không hài lòng với câu trả lời này. Nhưng bản thân Lý Khôi Vĩ cũng hiểu, dù là đã phẫu thuật thành công nhưng phải theo dõi sát sao tránh những trường hợp đáng tiếc xảy ra. Bạch Vĩ An vuốt ngược tóc ra đằng sau một cách tùy tiện, nheo mắt nhìn anh, thăm dò nói:

- Muốn đem Đại Ngọc đi?

Quả thật anh có suy nghĩ này. Với tình hình này e là anh phải trở về Đức, không thể kéo dài lâu được nhưng nếu để cô ở lại anh ngàn lần không an tâm. Vĩ An nhìn thấu tâm tư của anh, hắn chơi với anh từ lâu đủ để hiểu tính cách của Lý Khôi Vĩ thế nào. Hắn nghiêng đầu nói:

- Đây là việc không thể nào. Cho dù ngày mai em ấy có tốt lên đi chăng nữa tao cũng sẽ không để mày làm vậy.

Lý Khôi Vĩ nhìn hắn, sự bực tức dồn hết lên ánh mắt. Nhướn một bên chân mày lên, anh đáp:

- Tao muốn làm thì mày cản nỗi sao?

- Ờ thì tao không cản được nhưng chắc chắn bệnh nhân sẽ không để mày làm vậy.

Hắn nhún vai, anh cảm giác hắn đang nở nụ cười đằng sau khẩu trang. Thật sự muốn đấm cho một đấm. Nhìn thấy Vĩ An, anh liền nhớ đến anh trai của hắn. Cho dù người khác không nhìn ra, Đại Ngọc như kẻ ngốc thì Khôi Vĩ cũng nhìn ra sự khác thường ở Bạch Minh Phong.

Thế nhưng anh lại không dám chắc suy đoán của bản thân có đúng hay không. Kẻ lạnh nhạt như Bạch Minh Phong chẳng lẽ lâu ngày sinh tình với cô sao? Suy đoán này của anh cũng có cơ sở khi sự bao dung, ánh mắt của người này khi nhìn Đại Ngọc không giống với sếp nhìn nhân viên. Khi nhìn thấy Bạch Minh Phong đến Đức tìm cô, miệng thì nói đi công tác nhưng phong thái lại rất nhàn rỗi giống như cố ý đến xem Đại Ngọc vậy.

Mà thái độ của cô đối với người này, phải nói là rất ngoan ngoãn nghe lời. Và khi đi bên cạnh nhau, miệng Đại Ngọc lúc nào cũng treo nụ cười khiến mỗi lần anh nhìn thấy liền chói mắt như ai đấy chiếu thẳng đèn vào vậy.

Lý Khôi Vĩ cởi hai nút áo sơ mi trên cùng ra, tỏ vẻ không để tâm hỏi:

- Đến đây làm gì? Không phải đang bận sao?

- À có người nhờ vả ấy mà.

Bạch Vĩ An mập mờ đáp không đợi anh trả lời lại đã mở cửa vào trong. Mà người nhờ vả ở đây là ai, ngoài hai vị còn lại mang cùng họ với hắn. Nếu như là Bạch Hạ Băng thì có lẽ cô ấy đã gọi thẳng cho Đại Ngọc không cần thông qua anh trai. Vậy thì chỉ còn kẻ kia, sếp cũ của cô.

Nghĩ đến đây lòng anh càng thêm khó chịu. Haha quan tâm người phụ nữ của anh như vậy làm gì? Định cướp người hay sao?

Bỏ lại người đang tự mình rối rắm kia, Vĩ An đi vào trong liền thấy Đại Ngọc đang nằm trên giường. Hắn nhìn thấy đã truyền nước xong liền rút kim ra, người trên giường cũng động đậy theo. Bạch Vĩ An buông tay cô ra sau lại đưa mu bàn tay áp vào trán cô, thì thầm nói:

- Ừm không sốt nhỉ?

- Bạch Vĩ An?

- Ừ, có mệt không?

- Hơi đau đầu

- Đợi tôi đi lấy nhiệt kế, đừng cử động.

Sau khi cùng anh tranh luận một trận, Lý Khôi Vĩ bỏ ra ngoài còn cô thẫn thờ ngồi đấy một lúc rồi nằm xuống giường bệnh ngủ lúc nào không hay. Cô cảm giác mình ngủ không lâu liền bị Bạch Vĩ An đánh thức, vừa tỉnh lại đầu liền hơi nhức rồi.

Rất nhanh hắn đã quay lại cùng với nhiệt kế trong tay, nói với người nằm trên giường:

- Há miệng ra

Cô ngoan ngoãn làm theo và ngậm lấy nhiệt kế. Đại Ngọc nghiêng trái phải nhìn, ngoại trừ màu trắng của áo blouse ra cô không còn nhìn thấy màu đen to to kia nữa. Chẳng lẽ bị cô chọc giận bỏ đi rồi à?

Một chút sau Vĩ An lấy nhiệt kế ra, dù ban đầu đã xác nhận xem cô có nóng không qua việc đưa tay chạm lên trán nhưng so với nhiệt kế vẫn không chính xác bằng. Nhìn thấy Đại Ngọc không sốt, hắn có chút nhẹ nhõm.

- Anh ta đi rồi à?

Đại Ngọc nhỏ giọng hỏi. Hắn nhìn cô một cái, cùng âm lượng với cô cố ý hạ thấp giọng xuống đáp lại:

- Đứng bên ngoài, không gặp liền nhớ à?

- Bớt nói nhảm đi.

Bạch Vĩ An buồn cười nhìn bộ dạng chuột sợ mèo của cô, hắn nói tiếp:

- Cãi nhau?

- ... Cũng không hẳn

- Ồ hèn gì nay lại phát hỏa đến thế, nói đến như ai giẫm trúng đuôi vậy. Như nào, nói ra đi đại gia giúp em giải quyết.

- Chó độc thân như anh biết cái gì mà giải quyết.

Thật muốn đấm cô vài cái.

Bạch Vĩ An hừ lạnh một tiếng. Đại Ngọc nghĩ nghĩ một chút, liếm môi đưa tay kéo áo hắn hỏi:

- Anh đã nhìn qua viện phí chưa?

- Chưa nhưng đại khái cũng biết được sơ sơ, làm sao?

- Đắt không?

- Phòng bệnh vip, bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng mời về, y tá riêng, bác sĩ luôn túc trực 24 giờ, thức ăn cũng được nấu theo chế độ dinh dưỡng riêng... Nói sơ sơ thôi em cũng đoán được đi. Cho em dễ hình dung thì phòng em đang nằm chính là phòng mà Bạch Minh Phong từng nằm.

Ban đầu nghe đã không ổn đến cuối câu còn nghe hắn nói thế Đại Ngọc lập tức chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Không cần nói bệnh viện này đắt đỏ thế nào, lần gần nhất Bạch Minh Phong nhập viện Đại Ngọc đã tới lui phòng này không ít lần. Và khi cầm hóa đơn đơn, cô liền tặc lưỡi vì độ xa hoa này.

Cũng không hề nghĩ có ngày mình được hưởng sự xa hoa này đâu.

Bạch Vĩ An lờ mờ đoán được nguyên nhân hai người cãi nhau và dựa theo tính cách Đại Ngọc, hắn thích thú nói:

- Em hỏi kĩ như thế vì muốn trả à? Em tranh trả tiền với Lý Khôi Vĩ?

- ... Đây không phải là chuyện nên làm à?

Quả nhiên, hắn nghĩ mình nên đi làm bác sĩ tâm lý có khi đời lại phất như diều gặp gió. Khẽ thở dài ngao ngán, nhìn qua cánh cửa ban nãy còn chưa đóng kín vào, hắn lại nhìn Đại Ngọc đang ngu ngốc không biết mình phạm phải lòng tự trọng của Lý Khôi Vĩ. Một lần làm người tốt, Bạch Vĩ An mới nói:

- Loại người như đại gia Lý Khôi Vĩ ấy à, cái gì cũng không thiếu nhất là tiền. Mà đại gia người ta đã xem em là bảo bối ngậm trong miệng còn sợ tan, nếu là ngày xưa thì đã lấy tiền đốt làm củi cho em nấu cơm rồi. Vậy mà em lại tranh với nó làm gì? Cứ kệ nó, loại ăn chơi trác táng như nó tiêu tiền cho gái là niềm vui ấy mà.

- Vậy còn anh sẽ làm thế nào?

Chắc cũng không đến nỗi lấy tiền đốt để nấu cháo hầm canh đâu nhỉ? Đâu không phải ai cũng điên cuồng như Lý Khôi Vĩ.

Thế nhưng Đại Ngọc lại quên mất rằng "Ngựa chạy có bầy, chim bay có bạn".

- Một liều thuốc liền quên đi tất cả, khi tỉnh lại tự nhiên đầu óc sáng suốt hơn, thông minh hơn. Có muốn thử không?

Cút.