Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 100




Đại Ngọc tỉnh dậy từ cơn say bí tỉ, đầu đau như búa bổ đến cả hít thở cũng không thông. Cô đưa tay vỗ vỗ vào đầu, cả người uể oải không muốn ngồi dậy

Cái giường này hôm nay lại êm thật, cô còn ngửi được trong không khí mùi hương thoảng thoang. Co người rúc vào trong chăn, cố gắng nhớ lại hôm qua đã xảy ra những gì. Không biết cô có làm ra việc gì xấu hổ không...

Nghĩ mãi cũng không nhớ nỗi nhưng cô tin tưởng vào chính mình. Đại Ngọc là một đứa bé ngoan, lúc say không hề quấy phá đâu nha.

Cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi, xương cốt có phần không chịu nỗi mà rã rời. Khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thì một căn phòng lạ lẫm đập vào mắt

Đúng lúc này thì có người mở cửa bước vào, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến cô không khỏi nheo mắt lại.

Một giọng nói trầm ấm vang lên:

- Dậy rồi à?

Trời ơi, không phải chứ!

Đại Ngọc thầm than trong lòng, tiếp theo đó thì đèn trong phòng được bật lên khiến cô nhìn rõ được là ai. Trong đầu oang một cái, cô đứng hình trân trân nhìn người đó bước lại gần.

Bàn tay lớn áp vào trán cô, hơi thở nóng tựa như rất gần:

- May mà không phát sốt

Lý Khôi Vĩ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy cô vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, khoé môi anh cong lên. Bàn tay di chuyển xuống gò má, vuốt ve thật nhẹ. Ngón tay anh miết trên da thịt mềm, lưu lại hơi ấm từng nơi lướt qua.

- Còn mệt không? Hay là ngủ thêm một chút đi

Anh hỏi, ánh mắt vẫn lưu luyến ở khuôn mặt cô. Đại Ngọc bị câu nói này của anh đánh thức lại tâm trí, né mặt đi.

Cô hỏi:

- Sao tôi lại ở đây?

- Anh đưa em về đây

Đại Ngọc thấy rõ mình đang luống cuống, không biết ngày hôm qua say có làm gì mất mặt không? Sau đó thắc mắc của cô đã được anh giải đáp:

- Đêm qua em sống chết đòi Lâm Thiên Ân gọi anh đến, muốn băm anh ra làm gỏi cá. Anh ta không khống chế nổi em nên mới gọi anh, sau đó anh đưa em về đây

Trời ơi, Trần Đại Ngọc mày có phải con lừa không đấy?

Đêm qua cô uống rất nhiều xem rượu như nước lã mà đổ vào bụng rồi chính mình say không còn lí trí. Cô ỷ lại Lâm Thiên Ân sẽ đưa mình về, hắn ta sẽ không hại mình. Nhưng đâu ai ngờ cô lại tự đâm cho bản thân một nhát.

Đại Ngọc rối rắm:

- Hôm qua tôi say quá, không biết mình lại làm ra...

Ngay lúc này anh đã cắt ngang lời cô, lạnh giọng nói:

- Không biết chính mình làm ra những việc xấu hổ như vậy rồi muốn xin lỗi anh sao? Trần Đại Ngọc, bây giờ anh muốn em đem những lời hôm qua nói lại một lần nữa chứ không phải những câu khách sáo của em.

Đại Ngọc cau mày, hôm qua cô đã nói gì?

Nhìn thấy cô như thế, anh có lòng tốt nói:

- Em nói muốn cưới anh

- Không thể nào!

Cô kinh ngạc, đánh chết cũng không tin mình nói như thế. Lý Khôi Vĩ thấy cô ngay lập tức chối bỏ thì rất tức giận, thái độ thế này là sao?

Đại Ngọc thật sự một lòng một dạ muốn rời bỏ anh? Những lời sướt mướt đó chỉ là say mà nói ra sao?

- Tại sao lại không thể, chính miệng em đã nói thế

Hiện tại đầu cô như muốn vỡ ra không thể nhớ nỗi những chuyện đã xảy ra. Mặc kệ đêm qua đã xảy ra chuyện gì bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này

- Lâm Thiên Ân đâu?

Vừa tỉnh lại đã muốn tìm người đàn ông khác?

Lý Khôi Vĩ cười lạnh:

- Em tìm người ta làm gì?

Cô bước xuống giường, nghe thấy giọng điệu của anh không tốt lành gì thì khẽ cau mày. Đại Ngọc dựa vào ánh sáng bên ngoài hắt vào nhìn thấy một tay của anh bị băng bó lại.

Cô đáp:

- Liên quan gì đến anh?

Tạch một tiếng, căn phòng bừng sáng lên.

Cô nhìn thấy Lý Khôi Vĩ đang rất tức giận, khuôn mặt tối sầm đi. Nhưng cô hiện tại đang rất mệt mỏi không muốn cãi nhau, chỉ muốn trở về khách sạn. Đại Ngọc bước về phía cửa, đi được nửa đường thì bị kéo trở về.

Lý Khôi Vĩ đá mạnh vào cửa khiến nó đóng sập lại gây tiếng động lớn. Cô nhíu mày:

- Anh muốn làm gì?

- Anh muốn làm gì, không phải em là người rõ nhất sao?

Lý Khôi Vĩ nghiến răng, khó có thể điều chỉnh sắc mặt. Giận dữ nói:

- Trần Đại Ngọc em xem anh là cái gì? Hả?

Cô mím môi cúi đầu không đáp lại. Đối với sự trầm mặc của cô chỉ làm cho anh càng thêm tức giận.

- Em xem anh là con nít sao? Có phải hay không ngay từ đầu em đã không xem trọng mối quan hệ này rồi? Tình cảm của anh có đáng giá một xu nào trong mắt em hay không?

Anh gằn từng chữ, thêm sức lực ở tay mà bóp chặt lấy cái cổ tay của cô. Đại Ngọc vẫn như trước, im lặng để anh bùng phát cơn tức giận ra.

- Nếu như đêm qua anh không đến thì sao? Em là con gái một thân một mình, uống nhiều như thế để làm gì? Em có biết là anh lo lắm không?

Lúc này Đại Ngọc mới ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng giận dữ thì trong lòng khẽ run lên. Người này khi tức giận thì thật đáng sợ

Cô biết lần này là mình sai, mặc dù bây giờ chưa thể nhớ ra mình đã làm gì nhưng cô chắc chắn việc mình doạ cho Lâm Thiên Ân phải gọi anh đến thì là thật. Bởi vì cô tin tưởng vào nhân cách của hắn ta, không thể nào đẩy cô vào chỗ chết được.

Nếu bây giờ cô mà còn bướng muốn rời khỏi đây thì Lý Khôi Vĩ sẽ bóp chết cô thật. Trước tiên cứ dỗ dành người này đã rồi sẽ tìm cách hỏi Lâm Thiên Ân sau.

Đại Ngọc nắm lấy tay anh, khuôn mặt đầy uỷ khuất nhỏ giọng nói:

- Anh làm em đau

Lý Khôi Vĩ làm sao không biết cô đang nghĩ gì? Nhưng nhìn thấy cô như thế thì tâm can cũng muốn rã ra rồi. Anh chỉ có thể thở dài, buông lỏng tay ra kéo lên trước mặt

- Đau lắm không?

Cô gật đầu, uất ức vẽ hết lên mặt nhìn anh. Lý Khôi Vĩ xoa xoa nó, tức giận trong mắt tiêu tan đi mấy phần. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không đành lòng hỏi:

- Còn đau ở đâu nữa không?

Dù sao thì em cũng uống nhiều đến thế mà, hừ hừ

Đại Ngọc rất biết cách làm nũng với anh, cô cắn môi dưới chỉ lên đầu rồi cầm lấy cái tay bị thương của anh đặt lên ngực trái của mình:

- Đầu cũng đau, chỗ này cũng đau nữa