Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 18




Bị bắt cóc?



Qua một lúc lâu, Ralph mới chậm chạp chuyển động ánh mắt, Penn chần chừ lại gọi một tiếng, hắn mới mắt đối mắt với y như mới tỉnh dậy từ trong mộng. Ralph thoạt nhìn vẻ mặt mờ mịt, nhưng đôi mắt hắn ôn hòa màu nhạt.

“ Cậu…”

Penn không biết phải làm sao, y cũng không xác định Ralph là phát tác hay chỉ ngẩn người.

“ Ta lại phát tác?”

Ralph mở miệng, nhìn bàn ăn khay dĩa bừa bãi trước mắt, hắn dường như lại thiếu mất một phần ký ức, ký ức hắn dừng ngay lúc Edy bưng thức ăn tới, ngoại trừ mùi vị món ăn còn lưu lại trong miệng, ngay cả mình ăn cái gì hắn cũng không nhớ.

“ Có lẽ.”

Penn khẽ thở dài một tiếng, nguyên nhân Ralph phát tác là mấu chốt, còn tạm thời mất trí nhớ cùng không nhớ được chuyện khi còn sống, y đoán có thể là chế ước nào đó đối với Tử thần. Y đột ngột cảm thấy Ralph rất đáng thương, còn gì đáng buồn hơn chuyện không biết bản thân mình là ai?

“ Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!”

Penn dùng khăn ăn lau khóe miệng, đứng lên, Ralph nuốt lời muốn hỏi vào trong bụng, gật đầu sau đó cũng đứng dậy theo.

“ Hai người phải đi sao? Ban nãy là sao?” Edy cuống quít đi đến bên cạnh Penn thấp giọng hỏi.

“ Uhm, bản nhạc cậu vừa đàn tên gì?”

“ Liebestraum* (Love’s dream), sao?”

Penn lắc đầu cũng không trả lời, sau khi hôn má Edy và tạm biệt, lại dặn Edy cố gắng tranh thủ tìm ra thông tin y cần. Edy đối với cái kẻ tùy hứng này chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhìn theo bọn họ rời đi.

Penn nhìn bóng dáng Ralph phía trước. Phía sau truyền đến tiếng dương cầm của Edy, dường như thay đổi một khúc nhạc khác. Liebestraum…. Penn hồi tưởng giai điệu nghe trước đó, rõ là một cái tên đầy hàm ý làm người ta ghen tị, quá khứ của Ralph rốt cuộc như thế nào, mà một khúc nhạc như tình nhân thỏ thẻ dịu dàng này cũng có thể thương tổn tới hắn.

Họ ra khỏi tiệm ăn, Penn ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối xuống, không khỏi cảm thán thời gian sao qua nhanh như vậy. Penn vẫy tay gọi một cỗ xe ngựa đậu cách đó không xa, Ralph vẫn không quay đầu đi trước đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn y giống như đang hỏi y kế tiếp đi đâu.

“Về không? Về nhà!”

Penn cười, nói ra lời nói ái muội bất minh, Ralph cũng không tỏ vẻ đồng ý hay bác bỏ, chỉ yên lặng ngồi vào xe ngựa.

Trong tiếng lốc cốc có tiết tấu, Ralph nhìn cảnh phố liên tục biến hóa ngoài cửa sổ, Penn cười lạnh, hiếm khi thấy y không tiếp tục nói một số lời làm hắn tức giận, gió từ cửa sổ thổi vào làm má và môi hắn có chút nhói nhói, đó là cảm giác lạnh, nhưng cảm giác dâng lên trong lòng hắn lại không có cách nào dùng ngôn từ định nghĩa.

Ralph vươn tay sờ làn da lạnh lẽo của mình, đột ngột nhớ lại động tác Penn vươn tay vuốt ve khóe miệng mình, Ralph nhíu mày, hắn tại sao không quên luôn ký ức khó chịu mất mặt này? Càng khiến hắn nghĩ không ra chính là, hắn lại không phản kháng hay chán ghét….?

“ Đường đi không ổn.”

Một câu nói bất ngờ của Penn làm Ralph hồi hồn về từ trong trầm tư, nhưng cảnh vật ngoài cửa sổ với hắn mà nói không có gì bất đồng. Ngay lúc tiếng nghi ngờ của Penn nói xong, từ phía trước đột ngột truyền đến vài tiếng roi da, xe ngựa vẫn nhàn nhã tiến tới đột ngột bắt đầu chạy như điên, mà hai bên cửa sổ xe vốn để mở cũng hạ xuống hai tấm sắt ngăn cản tất cả ánh sáng.

“ Sao lại thế này?” Trong bóng đêm, giọng Ralph nghe có chút nghi hoặc.

“ Không biết, nhưng xem ra chúng ta bị bắt cóc rồi!”

Penn nhàn nhã trả lời, bóng tối đối với y cùng Tử thần bên cạnh này cũng không thể tạo thành hiệu ứng kinh hãi gì. Lúc y quay đầu, có thể thấy rõ Ralph cũng đang nhìn y, cùng nhau ở trong “phòng bí mật” tối tăm nhỏ hẹp, bánh xe chuyển động cùng tiếng vó ngựa dồn dập làm nền, dường như cũng là một kiểu lãng mạn khác.

“ Kẻ địch của ngươi cũng thật nhiều!”

Ralph khẽ thở dài một tiếng, tình cảnh hiện giờ với họ mà nói tuyệt đối không kinh hoảng. Mà thật sự cũng đâu có cái gì phải sợ hãi, một Tử thần, một Vampire, tên họ nghe ra mới là từ khủng khiếp.

“ À, đây chính là hiểu lầm trầm trọng. Cậu không biết là tôi khiến người ta yêu mến nhiều hơn sao?”

Penn cười ra tiếng, y nên cám ơn lũ người bắt cóc, không khí giữa họ dường như hòa dịu đi không ít.

“ Không thấy!”

Ralph lạnh nhạt phủ định, xe ngựa dường như chạy trên đường không bằng phẳng, liên tục truyền đến cảm giác xóc nảy làm mông hắn bắt đầu phát đau.

Xe hình như nghiền qua một khối đá không nhỏ, xóc mạnh một cái. Penn cố sức phát ra tiếng ai ya, xoay thân nhào lên người Ralph.

“ Chậc, ngồi dậy!”

Ralph lấy tay chống đỡ người đàn ông cơ hồ muốn dán lên mặt mình này, tuyệt đối chắc chắn cái kẻ hay thừa cơ động tay động chân này vừa nãy là cố ý, trong lòng trách mắng người đánh xe trình độ quá kém.

“ Xóc thế này tôi căn bản ngồi dậy không được, ah, Ralph thật xin lỗi, ai ya!”

Lúc Penn đang giả vờ giải thích, xe ngựa lại rất phối hợp cán tiếp qua đá, cả người y thẳng thắn ôm lấy Ralph, y cười trộm vùi mặt vào giữa cổ Ralph, hít sâu một hơi, nhưng mùi hương liệu cùng dầu mỡ lưu lại làm y nhịn không được trợn trắng mắt, thằng khốn Edy.

Ngay lúc Penn hưởng thụ cơ hội tốt hiếm có, con ngựa vốn nên chạy như điên hí vang một tiếng rồi ngừng lại, hai người theo quán tính nhào lên tay vịn phía trước, Penn ăn đau mắng một câu rồi ngồi dậy, Ralph thì sửa sang lại một chút, nghi hoặc mở miệng.

“ Sao không có động tĩnh?”

Ngoại trừ tiếng động ầm ĩ truyền đến ban nãy, bây giờ ngay cả tiếng ngựa thở cũng không nghe thấy. Penn vươn tay kéo cửa sổ nhỏ bằng gan bàn tay phía trước ra, bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, bọn họ hình như bị kéo vào khu nghĩa địa phía sau một nhà thờ nào đó, sương mù trắng bồng bềnh phía trên những ngôi mộ hình thập tự giá nứt vỡ dựng thẳng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió cùng tiếng quạ đen kêu quang quác, cố hết sức nhuộm đẫm không khí sắc màu kinh dị.

“ Ném chúng ta ở đây rồi mặc kệ?”

Penn quay đầu nhìn nhìn bốn phía, hình như không có ai, như vậy y phải cùng Ralph hai người qua đêm ở đây… Tình trạng trước mắt làm Penn nhịn không được lắc đầu cảm thán, lần bắt cóc này rõ là hiểu rõ đáy lòng y.

Nhưng đuốc lửa sáng lên trong rừng cây đánh vỡ vọng tưởng của Penn.

“ Người không ít đây.”

Lời Penn cùng ánh lửa truyền tới làm Ralph cũng tiến lên, họ thấy ít nhất có mấy chục nam nữ giơ đuốc bao vây nơi này.

“ Hah, các tình nhân trước kia của ngươi tới để báo thù?” Ralph cười nhạo nói.

“ Hả, không, không có khả năng đâu!”

Penn cười gượng trả lời, đúng lúc này, một giọng nữ đắc ý mang ngữ khí kiêu ngạo truyền tới.

“ Ha ha ha, hóa ra các ngươi cũng không tài cán gì!”

Một cô gái từ trong đám người đi ra, tiếng nói làm Ralph ngây ra một chút, sau đó hắn nhớ ra giọng nói này hình như thuộc về một Hunter gọi là Emily.

“ Họ là Hunter!”

“ Hả? Lại nói tiếp, cô gái này quả thực nhìn quen mắt.” Penn gật gật đầu.

“ Penn, Ralph! Hôm nay ta muốn các ngươi nếm chút lợi hại!”

Emily tự ý kêu gào phía ngoài. Hai người liếc nhau, sau đó tách khỏi cửa sổ nhỏ, ngồi trở lại trên ghế.

“ Cô nàng kia mới kêu tên cậu.”

Penn có chút buồn bực, những Hunter đó sớm đã “săn” y lâu rồi, nhưng tìm Tử thần Ralph này trả thù là sao?

“ Có thể bởi vì ta từ chối hợp tác với cô ta!”

“ Hợp tác?”

“ Giết ngươi.”

Đối với sự thẳng thắn của Ralph, Penn lại vui vẻ cười ha hả. “ Thì ra là thế, xem ra cô ta ghi hận với cậu mất rồi!”

Cô gái vẫn đắc ý bên ngoài nghe thấy tiếng cười bịt bùng truyền đến trong xe, gương mặt lập tức trở nên vặn vẹo, ả phẫn nộ vẫy tay một cái, các thuộc hạ vẫn hưng phấn chờ đợi lập tức lấy mấy cái chai chứa đầy dầu hoả ném về phía xe ngựa, tiếng chai vỡ cùng chất lỏng vung vẩy liên tiếp không ngừng.

Không gian nhỏ hẹp lập tức tràn ngập mùi dầu hoả làm Penn cười gượng.

“ Ah, tôi rõ là miệng quạ đen, họ muốn thỏa mãn nguyện vọng của cậu, dùng lửa đốt tôi!”

Ralph che miệng mũi, nghĩ đến việc ngay cả mình cũng bị nướng chung, hắn nhịn không được nhíu mày.

“ Quả thực là miệng quạ đen.”

“ Chúng ta cứ ra ngoài trước đi rồi tán gẫu sau!”

Tiếng chai vỡ tan biến không bao lâu, họ liền nghe thấy tiếng ù ù bùng cháy, khói đen từ kẽ hở đi vào, lúc Penn lấy tay gõ gõ tấm sắt nóng dần che trên cửa sổ, suy nghĩ xem làm sao ra ngoài được, lại trông thấy Ralph vẫn che miệng mũi đột ngột hạ tay xuống, trong hai tay trái phải đều xuất hiện dao bạc, còn chưa kịp suy đoán hắn muốn làm gì, trước mắt y liền hiện lên hai ánh bạc chớp qua nháy mắt, tiếp đến, Ralph lại nhấc chân dùng sức đạp xuống, khung sắt cùng tấm chắn bền chắc lần lượt nứt ra tiếng, lại đá mấy đá, vật cản trước mặt họ hoàn toàn biến mất.

“ Đi thôi!”

Ralph vẻ mặt khó chịu tiếp tục lấy khăn tay che miệng lại, sau đó đứng dậy nhảy ra ngoài.

“ Là cậu nói đó!”

Penn cười khổ theo sát phía sau, xem ra kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của y bị hố nặng rồi. Penn hồi tưởng hai con dao mổ nho nhỏ kia, không khỏi cảm thán vũ khí Tử thần quả nhiên không tầm thường, nhớ lại thứ vũ khí đó cũng từng múa may trên người mình, y liền nhịn không được thầm than.

Liebestraum* (Love’s dream): http://mp3.zing.vn/bai-hat/Liebestraum-Piano/IWZ99BFF.html