“ Chủ nhân, cảnh sát của Scotland Yard tìm chủ nhân!”
“ Scotland Yard? Ta đi xem.” Penn lau khóe miệng rồi mới đứng dậy, như nhớ tới cái gì, y quay đầu nói với Ralph. “ Tôi trước tiên xin phép vắng mặt, cậu có thể từ từ ăn.”
“ Ta đã ăn xong.”
Ralph cũng đứng dậy theo, Penn nhún nhún vai không nói lời khách sáo gì nữa, họ cùng đi vào phòng khách tầng trệt.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác xám đang đứng cạnh tường gạch, trước lò sưởi còn cháy đỏ, vẫn không nhúc nhích chằm chằm nhìn cái hộp thủy tinh phía trên. Vẻ mặt tò mò khó hiểu, dường như không rõ cái đặt trong hộp rốt cuộc có giá trị gì. Lúc thấy chủ nhà xuất hiện ở cửa phòng khách, người đàn ông trung niên có chút lúng túng ho nhẹ một cái, đi về phía Penn.
“ Ngài chính là Penn Curwen sao? Tôi là thanh tra Melle.” Melle vươn tay, khóe miệng dưới râu mép hơi cong một chút coi như mỉm cười.
“ Không biết ngài thanh tra tìm tôi có chuyện gì?”
Penn vươn tay không nặng không nhẹ nắm một chút rồi ngồi xuống sô pha. Melle thấy y ra dấu mời cũng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mảnh da nhiễm chút máu khô lộ ra trong cổ áo Penn.
“ Ngài… Bị thương sao?”
Trong mắt Melle hiện lên một chút ánh sáng tinh tế, vẻ mặt cũng lập tức nghiêm túc, Penn phát hiện Melle cảnh giác mấy lần nhìn Ralph đứng cách đó không xa.
“ À, à, cái này à.”
Penn bị nhắc như vậy mới cười khổ một cái, vươn tay cài lại nút áo trên, là y sơ ý, lại để thanh tra trông thấy bộ dạng này.
“ Ha ha, để ngài chê cười, cái này chỉ là một chút tình thú nho nhỏ giữa tôi cùng tình nhân.”
Penn cười xấu xa nháy mắt với Ralph, Melle sau khi hiểu được ý của y, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngồi không yên điều chỉnh tư thế một chút. Mà Ralph thì bị những lời này chọc giận, thiếu chút nữa muốn ra tay trước mặt thanh tra, trực tiếp biểu diễn chút tình thú nho nhỏ, may mà Bastet ngăn cản hắn đúng lúc.
Penn xem nhẹ ánh mắt giết người bám dính vào mình, lại hỏi Melle một lần nữa.
“ Rốt cuộc có chuyện gì?”
“ Khục, là thế này.” Melle lúng túng giả ho một tiếng, lấy sổ ghi chép từ trong túi áo ra nói. “ Sáng nay có người báo án, nói ngài tối hôm qua bị côn đồ tập kích ở nhà hát Hoàng thân xứ Wales… Ách, cổ họng bị cắt.”
Melle liếc nhìn qua lại giữa cổ Penn cùng bản ghi chép, sau khi xác định cổ Penn hoàn hảo không thương tích mới thở phào một hơi.
“ Xem ra là một sự hiểu lầm.”
“ Hình như là như vậy.” Penn nhàn nhã nhìn Melle sắc mặt càng lúc càng không tốt. “ Tôi có thể hỏi là ai báo án không?”
“ Uhm… Người báo án là Ken Bridget, ngài quen biết sao?”
“ Ken Bridget? Không, không biết.” Mới là lạ. Penn vẻ mặt bình tĩnh nói dối, bất quá y không ngờ cái thằng nhãi trộm tiền rồi chuồn mất kia lại đi báo án. Tính ra nó cũng còn có chút lương tâm, Penn hừ nhẹ cười một cái.
“ Vậy sao? Lại là báo án giả… Ai…” Melle lật xem sổ, lấy tay ấn ấn đầu lông mày lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
“ Tôi thấy sắc mặt ngài không tốt, là xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt Melle khiến Penn hứng thú, y có chút tò mò hỏi.
“…………” Melle hơi đăm chiêu nhìn Penn, sau đó chuyển chủ đề qua Ralph, nói. “ Người bạn kia của ngài tên gì?”
“ Cậu ta là Ralph.”
Penn trả lời thuận theo câu hỏi của Melle, y thấy thanh tra vẻ mặt nghiêm túc viết cái tên này vào sổ, dường như còn viết thêm ghi chú gì đó bên cạnh.
“ Cậu ấy có vấn đề gì à?”
“ Họ gì vậy?” Melle tiếp tục hỏi, cũng không trả lời Penn.
Penn trong lòng đoán tên thanh tra miệng câm như hến này sẽ không nói cho y cái gì đang xảy ra, y điềm nhiêm nhún nhún vai. Thấy Penn không trả lời, thanh tra Melle thấp giọng hỏi lại, trong giọng nói dường như còn mang ý cảnh cáo, Penn liếc thanh niên bị Bastet ôm giữ thắt lưng, đang thối mặt trừng mắt y, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa.
“ Họ của cậu ta… Curwen, Ralph Curwen.”
“ Gì?”
Thanh tra Melle giật mình, gã nhíu mày mở miệng, lời muốn nói ngậm trong miệng nửa ngày cũng nói không ra.
Penn che khóe miệng, cười đến cực kỳ vui vẻ, bên vành tai cũng liên tục truyền đến tiếng Bastet cầu xin Ralph bình tĩnh, mà thanh tra Melle cũng vẻ mặt phức tạp liên tục nhìn xung quanh tìm kiếm ngọn nguồn âm thanh.
“ Cậu ta… ở đâu? Nghề nghiệp?”
“ Cậu ta là người thân của tôi. Mới từ miền quê tới đây không lâu lắm, hiện giờ ở tại nhà tôi.”
Penn thu nụ cười, quả nhiên thanh tra này không biết sao rất để ý tới Ralph, y nghĩ thầm trước khi Bastet chống chịu hết nổi, nên đuổi thanh tra này đi.
“ Còn vấn đề gì không? Ngài thanh tra?”
“ À, không có… Tạm thời không có.” Sau khi nói xong, Melle mím môi cất sổ tay vào túi áo.
“ Thật sao?”
Tạm thời? Penn âm thầm hạ mắt, quả nhiên là có cái gì đó, trực giác y nói như vậy. Bất quá chỉ sợ hôm nay cũng không hỏi ra được, thanh tra cảnh sát đều là con hến giỏi sáo rỗng theo miệng người khác. Có cách nào có thể nấu chín con hến này cho nó há mồm ra không?
“ Tôi xin cáo từ.”
Trong lúc Penn trầm tư, thanh tra Melle đứng lên từ biệt, nhưng mắt vẫn thường xuyên liếc về phía Ralph, dường như đang suy tính cái gì.
“Vậy sao? Vất vả cho ngài.”
Penn cũng đứng lên, làm ra tư thế tiễn khách, đồng thời chắn giữa Ralph cùng thanh tra. Tầm mắt Melle bị cản, gã gượng gạo cười cười sau đó cầm lấy mũ vội vàng rời đi.
“ Đi thong thả.”
Penn nhiệt tình đưa Melle đến cửa, nhìn gã đi trên con đường sỏi, lúc vừa ra khỏi cửa sắt, gã lại lấy giấy bút ra viết viết gì đó, khi Melle liếc lại, y mới đóng cửa nhà. Penn nâng cằm trầm tư, sau đó lộ ra nụ cười hứng thú, từ sau khi Ralph xuất hiện, cuộc sống y dường như cũng trở nên đầy thú vị.
Lúc Penn quay về phòng khách, Bastet bưng tới bánh ngọt mới ra lò, mùi bơ nướng ngọt ngào tỏa ra che lấp mùi khói thuốc thanh tra Melle lưu lại. Ralph nhìn thấy Penn, lập tức đứng dậy, bộ dạng hắn trong mắt Penn tựa như mèo xù lông khi gặp kẻ địch, bánh ngọt hình tròn nướng vàng óng ánh bị hắn kích động bóp, lập tức vỡ rơi xuống đất.
“ Ngài Ralph! Bánh quy, bánh quy!”
Bastet cuống quít ném bánh quy trong tay vào miệng, vươn tay đón được bánh vụn rơi xuống, Ralph lúc này mới lấy lại tinh thần giải thích với Bastet.
“ Bánh quy Bastet làm ngon vô cùng.”
Penn chớp chớp mắt phất tay với Bastet. “ Bastet, giúp ta chuẩn bị y phục đi đường. Ta muốn ra ngoài.”
“ Gì, chủ nhân, chủ nhân đi đâu? Không ở cùng ngài Ralph?”
Bastet nghiêng đầu hỏi, Ralph bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, ý bảo không cần y ở cùng, nhưng hắn im lặng một chút sau đó lấy vẻ mặt tương đồng nhờ Bastet giúp hắn tìm một chiếc áo choàng, nói hắn muốn ra ngoài cùng với Penn.
“ À không, Ralph, cậu ở lại trong nhà với Bastet đi.”
Nghe thấy Ralph muốn cùng đi với mình, Penn cười khổ khoát tay.
“ Cậu có biết trải qua vận động kịch liệt như vậy, tôi mất đi bao nhiêu máu không? Tôi chỉ đi bổ sung chút máu.”
“…………” Ralph nhíu mày nhìn Penn, cũng không nói chuyện.
“ Cậu xem, dựa theo ước định của chúng ta, hôm nay cậu cũng không thể giết tôi, dù đi theo tôi cũng là vô ích không phải sao? Cậu cùng Bastet ở nhà ăn bánh quy đi.”
Penn tiến lên phía trước, cầm lấy một miếng bánh quy nhét vào miệng, trong lòng than thở Bastet đối với Ralph quả nhiên tốt hơn với chủ nhân nó, bằng chứng là nó chẳng những ra sức nướng bánh quy, bên trong còn bỏ thêm nhân trái cây.
“ Ngươi nói không sai!”
Lời Penn hình như thuyết phục được Ralph, hắn thả lỏng thở một hơi, sau đó mỉm cười làm Penn tâm tình phức tạp, hắn ngồi trở lại sô pha, vui vẻ cầm một miếng bánh quy.
Penn cười bất đắc dĩ. Dù ghét y hắn cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy. Lúc y đang muốn học diễn viên kịch nói ngửa đầu thở dài khoa trương, quản gia tài giỏi của y đã lấy áo choàng đến giúp y.
“ Được rồi, ta đi. Bastet, ngươi tiếp đãi Ralph cho tốt.” Nâng khăn yêu chiều vươn tay xóa đi vụn bánh quy trên khóe miệng Bastet, dặn dò.
“ Uhm! Chủ nhân, chủ nhân yên tâm đi đi!”
Bastet nhảy một cái trở lại bên cạnh Ralph, hai người lập tức cười cười nói nói ăn bánh quy uống hồng trà, lại bỏ quên chủ nhà sắp đi nhưng chưa ra khỏi ở một bên.
Penn chằm chằm nhìn một hồi, cười khổ thở ra, tưởng tốt xấu gì thì ít nhất Bastet cũng sẽ tiễn y tới cửa… Quên đi, y còn có việc phải làm. Penn an ủi mình như vậy, chỉnh lại y phục một chút, sau khi đội mũ lên liền đi khỏi cửa.