Phương Tuấn Kỳ sững sờ, mặt không đổi sắc đẩy nó ra: “Ai mà thèm hẹn hò với cậu.”
Hứa Tiểu Minh lắc cánh tay y, lên tiếng: “Mấy người trên mạng đều nói chúng ta đẹp đôi, CP kỳ tích có trên tieba rồi kia kìa, làm sao không thể hẹn hò được?”
Trước đây Hứa Tiểu Minh có làm một chương trình tạp kỹ, mời Phương Tuấn Kỳ tới diễn thuyết học thuật. Vốn tưởng rằng chỉ cho đủ số lượng thôi, ai mà ngờ được rating lại đột phá, khán giả yêu chết một Hứa ảnh đế hay xù lông với Phương tiến sĩ. Biểu cảm lạnh lùng của y trở thành gói meme hot nhất trên Internet, còn có 3 meme độc quyền—— Ha Ha, ngu xuẩn và không có hứng thú.
Phương Tuấn Kỳ nhìn Hứa Tiểu Minh một lát rồi bảo: “Tháng sau tớ đính hôn rồi.”
Hứa Tiểu Minh say đến rối tinh rối mù, nghe không hiểu cho lắm: “Cái gì? Tháng sau chúng mình đính hôn á? Nhanh quá rồi nha!”
Âm thanh của Phương Tuấn Kỳ lạnh xuống, lặp lại lần nữa: “Tháng sau tớ sẽ đính hôn.”
Hứa Tiểu Minh tỉnh rượu hơn nửa, nó nhìn y: “Cậu muốn đính hôn?”
Phương Tuấn Kỳ uống một ngụm rượu: “Ờ.”
Hứa Tiểu Minh truy hỏi: “Với ai?”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Cậu không biết đâu.”
Hứa Tiểu Minh: “… À” Trong giây lát, ngay cả một giọt rượu cũng đều không nuốt nổi.
Tề Mộ cũng nghe thấy, kinh ngạc lên tiếng: “Cậu muốn đính hôn á?”
Phương Tuấn Kỳ lắc chén rượu, trả lời: “Trưởng thành rồi, cũng nên ổn định thôi.”
Ngụy Bình Hi liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Minh, hỏi: “Bao giờ ra ngoài tụ tập đây?”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Hai ngày nữa đi.”
Tuy Doãn Tu Trúc đã say nhưng vẫn chưa hồ đồ. Hắn nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ: “Thích hợp sao?” Đây là một câu hai nghĩa. Tâm tư của Phương Tuấn Kỳ cũng chẳng phải bí mật gì, ngoại trừ hai vị thần kinh thô kia thì hắn và Ngụy Bình Hi cũng có thể nhận ra được.
Phương Tuấn Kỳ uống không nhiều, nhưng huyệt thái dương lại có phần đau nhức, y nói: “Thế nào cũng phải thử xem.”
Nếu cứ thầm mến không có kết quả cả đời thì thà nhanh chóng thoát ra, đối với ai cũng đều là chuyện tốt.
Doãn Tu Trúc nâng chén mời y.
Phương Tuấn Kỳ cười đầy vẻ miễn cưỡng: “Chúc các cậu trăm năm hạnh phúc.”
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Nụ cười của Phương Tuấn Kỳ càng cứng đờ hơn, y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hứa Tiểu Minh trầm mặc một lúc rồi khóc huhu: “Ngay cả tên mập cũng chẳng cần tớ nữa, sao tớ lại sống thảm thế này hả!” Nói xong đúng là thật sư rơi nước mắt.
Phương Tuấn Kỳ không nhìn nó, chỉ nốc từng chén từng chén một, trái tim được ngâm trong rượu, tại đó tất cả đều là sự chua xót.
Trong đám người bọn họ, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc đã ở bên nhau, nhưng trên thực tế hai người họ không tính là đồng tính luyến ái trên mặt ý nghĩa. Họ yêu thích đối phương, nam hay nữ cũng đều chỉ có nhau.
Người thực sự có xu hướng tình dục khác với mọi người chính là Phương Tuấn Kỳ.
Y đã sớm biết mình không giống với những người xung quanh, khi đại đa số con trai đều vây quanh mấy cô gái thì y chỉ thích nhìn nam sinh.
Lần đầu tiên Phương Tuấn Kỳ gặp Hứa Tiểu Minh là tại dạ tiệc. Lúc đó trời rất lạnh, Phương Tuấn Kỳ nắm tay của ba bước xuống xe, vừa vặn thấy được Hứa Tiểu Minh.
Người nó rất nhỏ, bọc bên ngoài là cái áo len nhung màu trắng trông như quả cầu tuyết di động.
Khi Phương Tuấn Kỳ hướng mắt về phía nó, Hứa Tiểu Minh cũng đang nhìn sang đây. Một thằng nhóc chưa tới ba tuổi hất cằm, chẳng coi ai ra gì.
Trong nháy mắt Phương Tuấn Kỳ mất hết hứng thú với nó — — — oắt con bị chiều hư ấy.
Sau đó bọn họ học cùng trường mẫu giáo, còn chung lớp, thấy Hứa Tiểu Minh loi cha loi choi, Phương Tuấn Kỳ càng chán ghét hơn nữa. Hứa Tiểu Minh là cái tên gì vậy, Hứa Gà Con nghe còn tạm ổn, líu ra líu ríu.
Nhưng mà Hứa gia lúc đó rất hùng mạnh, tất cả giáo viên đều dụ dỗ Hứa Tiểu Minh khiến nó chẳng ngán một ai, trở thành một tiểu hỗn đản.
Phương Tuấn Kỳ vốn đã mặc kệ nó nhưng hồi bé y rất bụ bẫm, Hứa Tiểu Minh cảm thấy hứng thú với y, luôn tới bắt nạt y. Phương Tuấn Kỳ vừa cảm thấy nó trắng nõn đáng yêu, vừa chán ghét tính cách kia của nó, vô cùng mâu thuẫn.
Hứa Tiểu Minh hết lần này tới lần khác đều cứ trêu chọc y, Phương Tuấn Kỳ sinh ra đã có dáng vẻ mập mạp thật thà chứ thật ra đã trưởng thành sớm, trái tim nhỏ bé nhuốm màu đen.
Hứa Tiểu Minh chọc y đến phát bực. Y dứt khoát dỗ nó vài câu, cái tên Hứa Tiểu Minh ngu xuẩn này bèn coi y thành tùy tùng của nó.
Phương Tuấn Kỳ khịt mũi coi thường, nhưng sau đó y phát hiện ra Hứa Tiểu Minh đối xử với “tuỳ tùng” cũng không tồi —— thầy giáo chiếu cố, các bạn học không gây sự, cuộc sống hàng ngày yên ổn hơn rất nhiều.
Hơn nữa khi quen biết thì sẽ thấy tên Hứa Gà Con này rất ngốc, ngoại trừ gào thét thì chẳng có bản lĩnh nào khác. Y chỉ cần dăm ba câu là có thể dẫn dụ nó vào bẫy, nhìn bộ dạng ăn phải quả đắng của nó, Phương Tuấn Kỳ còn thấy cực kì vui vẻ.
Nếu như vẫn cứ trôi qua như vậy, Phương Tuấn Kỳ cũng sẽ không động lòng với tên ngu xuẩn kia.
Mãi đến khi Tề Mộ đến.
Hứa Tiểu Minh gặp được thiên địch, hoàn toàn chui ra khỏi bình mật, có chút giống người hơn.
Phương Tuấn Kỳ làm tùy tùng của nó hơn một năm chưa bao giờ để nó vào trong mắt, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà Hứa Tiểu Minh bắt đầu thay đổi, y cũng thay đổi, càng cảm thấy tên nhóc ngu xuẩn này rất đáng yêu.
Nó vẫn gào gào thét thét, vẫn đắc đắc ý ý, cũng không tiếp tục làm những trò đùa dai tổn thương người khác, cũng chẳng đáng ghét đến mức ấy nữa.
Nó suốt ngày loanh quanh bên cạnh Tề Mộ, cả người như cây non được tắm dưới ánh mặt trời, càng lớn càng ngay thẳng.
Hứa Tiểu Minh đối xử với Phương Tuấn Kỳ vô cùng tốt, tốt từ tận đáy lòng. Nó biết tình huống trong nhà Phương Tuấn Kỳ đang rất khó khăn, tuy rằng không có năng lực giúp đỡ nhưng ngấm ngầm dốc sức chăm sóc y, theo những gì nó nói thì ——Hứa Tiểu Minh tớ ở đây thì nhất định phải có Phương Tuấn Kỳ.
Tuy chuyện gia đình của y là do Tề Mộ trợ giúp nhưng Hứa Tiểu Minh cũng đã từng li từng tí mà cho Phương Tuấn Kỳ vô vàn sự an ủi.
Người đầu tiên phát hiện Phương Tuấn Kỳ có gì đó không đúng chính là Hứa Tiểu Minh.
Người đầu tiên quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Phương Tuấn Kỳ chính là Hứa Tiểu Minh.
Người đầu tiên mang Phương Tuấn Kỳ ra ngoài nghỉ mát giải sầu cũng vẫn là Hứa Tiểu Minh.
Bất tri bất giác Phương Tuấn Kỳ liền chìm đắm vào trong cái tên ngu xuẩn được bọc đường này, chờ y phục hồi tinh thần, cực kì tỉnh táo thì mới biết mình đã rơi xuống hố sâu.
Hứa Tiểu Minh là thẳng nam.
Tình cảm của y đã định trước là sẽ không có kết quả.
Từ đó trở đi Phương Tuấn Kỳ bắt đầu nói mấy “lời độc ác” với Hứa Tiểu Minh, một mặt y muốn xua đuổi Hứa Tiểu Minh, mặt khác cũng để cho bản thân luôn giữ vững lý trí, không làm chuyện gì hồ đồ.
Thầm mến một thẳng nam chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Chuyện giữa Tề Mộ và Doãn Tu Trúc, Phương Tuấn Kỳ đã sớm thấy rõ —— hai người bọn họ không có gì phải lo lắng cả, là kiểu lưỡng tình tương duyệt điển hình, sau khi nước chảy thành sông nhất định sẽ ở bên nhau.
Hứa Tiểu Minh thì khác, nó nhìn thấy gái là hai mắt lại sáng quắc, có nằm mơ cũng mong có được một cô bạn gái.
Lúc học tiểu học, trong lòng Phương Tuấn Kỳ vô cùng bực bội, vin vào chiêu bài “Yêu sớm lỡ dở đời người” mà lén lút phá rối 18 đoạn tình của nó.
Hứa Tiểu Minh vừa thất tình liền tìm y khóc, đúng là khóc thật, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt một.
Trái tim Phương Tuấn Kỳ vững như sắt, tự an ủi: Mới phá có một lần đã từ bỏ thì sao còn gọi là tình yêu? Sớm muộn gì cũng phải khóc thì chi bằng khóc luôn bây giờ thì y còn có thể dỗ dành nó.
Ngoài miệng thì y vẫn an ủi Hứa Tiểu Minh, nhưng chờ đến khi Hứa Tiểu Minh có bạn gái mới thì y lại nhịn không được mà đi phá bĩnh.
Cho nên Hứa Tiểu Minh vừa mới lên sơ trung đã có mười tám cô bạn gái cũ. Người nào người nấy nghe xong cũng đều rơi lệ vì đau lòng.
Việc này cũng không biết là nên nói Hứa Gà Con có nghị lực kinh người, hay bảo Phương Tuấn Kỳ không ngừng kiên trì nữa!
Sau khi lên cấp II, Hứa Tiểu Minh bất ngờ yên tĩnh hẳn đi, ở tuổi thích hợp để yêu đương nhất thế mà ngay cả một người bạn gái nó cũng còn không thể chơi cùng.
Thật ra lúc đó Phương Tuấn Kỳ chẳng còn lòng dạ nào mà tới phá phách. Gia đình y đã căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào, đâu còn tâm trạng để nhớ những thứ khác nữa.
Lễ giáng sinh hàng năm, Hứa Tiểu Minh đều sẽ tặng thiệp cho toàn bộ nữ sinh trong trường, đến cuối cùng còn tiện tay đưa cho Phương Tuấn Kỳ một tấm, Phương Tuấn Kỳ ngoài miệng thì bảo: “Ai mà thèm” nhưng lại cẩn thận nhận lấy, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.