Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 62




Thấy Doãn Tu Trúc sắp sửa cúp điện thoại, Tề Mộ lập tức nói: “Khoan đã!”

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ nhanh chóng lên tiếng: “Người mà tớ đã từng thích? Ý cậu là tớ thích Tiểu Câu ấy hả?”

Môi mỏng của Doãn Tu Trúc mím chặt, không đáp. Tuy rằng chỉ cách một chiếc điện thoại di động nhưng Tề Mộ cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn, nhất định là đang nhíu mày, cố gắng giả bộ không khó chịu. Tề Mộ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tớ và em ấy đã mấy năm không gặp, làm sao mà thích hay không thích được?”

Môi Doãn Tu Trúc giật giật, âm thanh rất nhẹ: “Trước đây.”

Tề Mộ hỏi: “Bao lâu trước đây?”

Doãn Tu Trúc không có ý định nói ra, nhớ tới khi đó là đầu hắn lại đau nhói.

Tề Mộ từ tốn lên tiếng: “Tớ không biết tại sao cậu lại hiểu lầm nhưng mà tớ chưa bao giờ thích Ngụy Bình Câu cả, vẫn luôn xem em ấy là em gái của anh em mà đối xử.” Chính xác hơn thì là giáo viên chủ nhiệm nhà anh em, mà ai lại thích giáo viên chủ nhiệm cơ chứ? Muốn tìm ngược à!

Doãn Tu Trúc nhẫn nhịn đến mức khoang miệng ngập tràn vị đắng: “Buổi tối ngày hôm ấy cậu đã gọi tên đối phương.”

Tề Mộ: “???”

Doãn Tu Trúc nói không nổi nữa: “Tớ cúp trước.”

Ơ kìa?

Tề Mộ cầm điện thoại di động, bối rối suốt tận một phút. Tối đó cậu kêu tên Tiểu Câu sao? Trong một đống lời lảm nhảm linh tinh của cậu thế mà lại có chứa tên một người khác?

Cậu nói cái gì ấy nhỉ? Tề Mộ suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới sau khi bản thân “cưỡng hôn” Doãn Tu Trúc, còn bảo thích hắn, rồi… cậu nói ra tên Ngụy Bình Câu ư?

Không thể nào. Tề Mộ bị chính mình làm cho choáng váng, cậu tuyệt đối không hề có chút tình cảm nam nữ nào với Ngụy chủ nhiệm hết, làm sao có khả năng sẽ gọi tên của cổ được?

Khoan đã… Ánh mắt Tề Mộ lóe sáng, nhớ tới chuyện xấu mà cậu đã suýt quên.

Tiểu Câu…dấu chấm nhỏ…

Đệt mợ! Tề Mộ đứng bật dậy khỏi ghế sofa, ngay cả dép cũng bay ra xa tận ba mét.

Dấu chấm nhỏ! Cậu lại đần độn đến mức nói ra cái tên này sao? Lúc đó cậu đúng là đang rất mơ mơ hồ hồ, coi Doãn Tu Trúc là đối tượng mộng xuân. Sau khi tỉnh lại thì vừa day dứt vừa xấu hổ vô cùng, liều mạng tìm cho mình lý do, cuối cùng lại quyết định tưởng tượng thành dấu chấm nhỏ!

Khi ấy cậu say đến thần trí không rõ, hôn Doãn Tu Trúc xong lại cứ khẳng định rằng mình đang nằm mơ, tự thôi miên bản thân biến hắn thành dấu chấm nhỏ ư?

Chẳng trách Doãn Tu Trúc lại tức giận, chẳng trách Doãn Tu Trúc lại đánh mất lý trí, chẳng trách Doãn Tu Trúc lại kiên quyết làm đến cuối cùng.

Không phải bởi vì được tỏ tình, không phải bởi vì cậu nhục nhã hắn, mà là vì cậu đã coi hắn thành một người khác.

Trong đầu Tề Mộ vang lên từng tiếng ong ong, đặt mình vào hoàn cảnh đối phương mà nghĩ liền thấy—— người mình thích bày tỏ với mình, điều này có bao nhiêu ngạc nhiên lẫn mừng rỡ đây? Nhưng ngay sau đó lại gọi tên của người khác thì phải thất vọng đến nhường nào? Chênh lệch to lớn như thế, ai còn giữ được lý trí hả?

Cho đến bây giờ, rốt cuộc Tề Mộ cũng tìm được tất thảy điểm mấu chốt. Đều là do cậu, toàn bộ đều là tại cậu! Nếu như cậu không mơ mơ hồ hồ mà tưởng Doãn Tu Trúc là dấu chấm nhỏ thì bọn họ đã chẳng bỏ qua nhau lâu như vậy!

Lần này Tề Mộ hối hận phát điên mất! Cậu cầm điện thoại di động lên, lướt đến số của Doãn Tu Trúc, trơ mắt nhìn… nhưng không ấn xuống được.

Giải thích thế nào đây, bảo với Doãn Tu Trúc rằng cậu không coi hắn thành Ngụy Bình Câu mà là dấu chấm nhỏ sao? Về bản chất có khác gì đâu? Vẫn là xem Doãn Tu Trúc thành ai đó mà thôi.

“Thật ngu ngốc!” Tề Mộ nện vào gáy của mình, lần đầu cảm thấy bản thân đúng là thiểu năng trí tuệ!

***

Doãn Tu Trúc tắt máy xong liền hối hận.

Cần gì phải nhắc đến chuyện cũ nữa? Vất vả lắm Tề Mộ mới trở về bên cạnh hắn, hà tất phải nói mấy lời chọc tới cậu cơ chứ.

Quá khứ đều đã qua, trước đây cậu từng thích ai cũng không liên quan, chủ yếu là… hiện tại họ đang ở bên nhau, cậu còn nói thích hắn.

Tề Mộ thích hắn…

Doãn Tu Trúc nhìn quang cảnh rực rỡ ngoài cửa xe, cảm thấy đầu óc của chính mình còn ồn ào hơn sự phồn hoa đó.

Tề Mộ dựa vào cái gì mà lại thích hắn? Trước kia sớm chiều ở chung cũng không thích, tách ra mấy năm sao lại thích được?

Hắn nghĩ không ra, nhưng chẳng dám đi hỏi. Điều này trở thành một cái gai trong lòng hắn.

Doãn Tu Trúc hít thở sâu: Đừng quá tham lam, bất kể là vì cớ gì đi chăng nữa thì Tề Mộ đã ở bên hắn, không việc nào có thể quan trọng hơn việc này hết.

Thứ hắn nằm mơ vẫn không có được hiện đang bày ra trước mặt, vậy mà còn chưa thỏa mãn sao?

Ngụy Bình Câu cũng được, những người khác cũng được, hắn chẳng muốn suy nghĩ nữa.

Doãn Tu Trúc cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Tề Mộ, nói cho cậu biết… Buổi tối hắn có thể cùng cậu ăn cơm với Ngụy Bình Câu.

Không nỡ cự tuyệt lời mời của Tề Mộ, không muốn làm cậu mất vui.

Doãn Tu Trúc nhìn tên Tề Mộ, ngón tay như nặng ngàn cân, không ấn xuống nổi.

Do dự 3 phút, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ —— Không thể, hắn không thể đi được. Nếu như nhìn thấy trong mắt Tề Mộ đều là Ngụy Bình Câu, hắn nhất định sẽ thất thố.

Tề Mộ ở nhà phát điên hơn nửa giờ, mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên cậu mới nhớ tới Ngụy Bình Câu…

Bữa cơm này không thể ăn, chỉ đành phải xin lỗi Ngụy chủ nhiệm thôi!

Tề Mộ gọi điện thoại cho Ngụy Bình Câu, ngượng ngùng nói: “Tối nay anh có chút việc, không thể đi ăn với em được rồi.”

Ngụy Bình Câu không sao hết: “Vâng.”

Tề Mộ xin lỗi một tiếng xong mới cúp điện thoại.

Cậu cần nói chuyện với Doãn Tu Trúc, tuy rằng đúng là có người như vậy nhưng đó không phải Tiểu Câu, thậm chí cậu còn chưa từng gặp mặt đối phương.

Hoàn toàn khác nhau mà!

Cậu cũng cần nói xin lỗi —— coi hắn thành người khác mà tỏ tình, thật sự là rất quá đáng!

‘Ít lâu sau Doãn Tu Trúc trở về, hắn nhìn thấy Tề Mộ ngồi trên ghế sofa thì sửng sốt một chút.

“Còn chưa đi sao?” Doãn Tu Trúc làm bộ lơ đãng hỏi.

Tề Mộ nói: “Không đi.”

Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt căng thẳng: “Là bởi vì tớ đã nói mấy câu kia à? Cậu đừng để ý, tớ…”

Tề Mộ đánh gãy lời hắn: “Xin lỗi!”

Doãn Tu Trúc: “…” Cảm giác đau đớn nơi tim trong nháy mắt đã lan ra toàn thân, giọng hắn cũng khàn đi “Không, chuyện này, cậu vốn dĩ cũng không cần miễn cưỡng bản thân…” Nói thích tớ gì đó.

Tề Mộ trịnh trọng đáp: “Tớ không thích Ngụy Bình Câu, mà lúc đó đúng là tớ đã tưởng nhầm cậu thành người khác, là lỗi của tớ, thật sự rất xin lỗi!”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.

Tề Mộ nhớ lại khi ấy, thực sự mất mặt vô cùng, cậu lên tiếng: “Không biết cậu có nhớ hay không, hồi tốt nghiệp lớp 9 tớ có nhận được một bức thư tình.”

Doãn Tu Trúc đương nhiên là nhớ, vì lá thư đó hắn đã viết cho cậu.

Tề Mộ tiếp tục nói: “Lên đến cấp 3 cô ấy viết cho tớ một cái nữa… Ừm, lúc đó tớ rất ngốc, không hiểu mấy chuyện này cho lắm, thấy thư của cổ liền có phần chờ mong…” Vốn đã chẳng còn mặt mũi, còn phải nói rõ ràng từ đầu đến cuối cho người yêu hiện tại nghe, Tề đại ca cũng thật liều mạng!

“Bây giờ nghĩ kĩ lại, kỳ thực tớ không thích cô ấy, nhưng rất kỳ vọng, kết quả uống rượu say sau đó coi cậu thành cổ.”

Doãn Tu Trúc cứng đờ cả người, vững chắc đến mức ngay cả bão đến cũng đều không thể làm hắn lay động.

Tề Mộ nói tới cái mặt già nua phải đỏ bừng: “Thực sự tớ quá hồ đồ, nếu không phải tớ…”

“Hai phong thư đó là do tớ viết.” Doãn Tu Trúc như mơ ngủ, lên tiếng.

Lần này đến lượt Tề ngáo ngơ online: “Hả?”

Doãn Tu Trúc hoàn hồn, run giọng đáp: “Trước khi tốt nghiệp cấp II và ngày lễ tình nhân, phong thư màu hồng nhạt.”

Tề Mộ đầy vẻ khiếp sợ: “Làm sao có thể? Đó không phải chữ của cậu mà!” Khoan đã… Từ nhỏ Doãn Tu Trúc đã có tài bắt chước nét bút của người khác rồi.

Doãn Tu Trúc bước nhanh tới thư phòng, cầm lấy giấy và bút, im lặng viết hết nội dung bức thư ra.

Tề Mộ: “…”

Lồng ngực Doãn Tu Trúc tràn ngập kinh hỉ như sắp vỡ tung, hắn dè dặt hỏi cậu: “Người cậu thích chính là chủ nhân bức thư sao?”

Tề Mộ ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sự là cậu viết à.”

Doãn Tu Trúc viền mắt đỏ hoe: “Là tớ viết.”

Giọng nói Tề Mộ không nhịn được mà giương cao: “Sao cậu không để lại tên? Tại sao lại thay đổi nét chữ?”

Doãn Tu Trúc cười khổ lên tiếng: “Khi đó tớ nào dám để cậu biết tâm tư của mình được?”

Tề Mộ: “…”

Doãn Tu Trúc nhỏ giọng nói: “Tớ nổi lên lòng tham, muốn là người đầu tiên đưa thư tình cho cậu.” Cho nên liền viết thư nặc danh, không chỉ có nặc danh mà ngay cả chữ viết cũng khác.

Tề Mộ sững sờ thật lâu mới phun ra một câu: “Cậu bị ngáo à?”

Cậu sắp tức chết rồi đây, suy nghĩ từ đầu đến cuối một lát thì quả thực, quả thực là…

Khuôn mặt của Doãn Tu Trúc đều là vẻ ôn nhu, bị cậu mắng cũng thấy ngọt ngào như ăn phải đường: “Rốt cuộc là cậu thích điều gì ở phong thư ấy?” Hắn rất muốn biết.

Tề Mộ: “…”

Doãn Tu Trúc liền nghĩ tới một chuyện: “Sao cậu lại gọi cô ấy là Tiểu Câu?” Trong thư làm gì có tên, cậu lấy đâu ra cái tên này được?

Tề Mộ ngẫm lại sự ngốc nghếch của hai người họ, không khỏi đỏ bừng cả mặt, cậu chỉ vào dấu chấm tròn trong bức thư: “Không phải Tiểu Câu, mà là dấu chấm nhỏ.”

Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng.

Mặt Tề Mộ đỏ đến sắp bùng cháy: “Cậu, cậu viết dấu chấm vẫn luôn tròn trịa như thế.”

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người, trong mắt là vẻ không thể tin nổi: “Là dấu chấm nhỏ sao?”

Tề Mộ được ăn cả ngã về không, giãi bày hết tất cả: “Lúc…lúc đó tớ nhận được thư xong, nhìn thấy dấu chấm nhỏ tròn ơi là tròn này liền nhớ tới cậu, sau đấy…” Đậu má, quá mất mặt, nói không nổi nữa rồi!

Doãn Tu Trúc cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu không hắn làm sao sẽ chẳng biết xấu hổ mà tiếp lời Tề Mộ như thế: “Cậu là vì dấu chấm nhỏ mới thích người viết thư à? Do cậu thấy chủ nhân của bức thư này dùng dấu chấm giống với tớ nên mới thích ư?”

Tề Mộ đỏ mặt gật đầu.

Trái tim Doãn Tu Trúc thật sự muốn vỡ tung: “Em thích anh đúng chứ?”

“Nói, nói nhảm” Những suy nghĩ trong lòng Tề Mộ không thể nói ra được nữa, quá mất mặt, nhưng chẳng tài nào quản được cái miệng này “Em…nhận được thư xong còn ôm nó chìm trong giấc mộng, mơ tới chuyện hôn anh…”

Doãn Tu Trúc mở to mắt, vui mừng quá đỗi đã nhanh chóng đánh mất lí trí của hắn.

Tề Mộ lại bảo: “Không biết anh có nhớ hay không, khi ấy em tránh anh tận mấy ngày lận…”

Doãn Tu Trúc nhớ, hắn đương nhiên là nhớ rồi, mấy hôm đó hắn đau đến không thiết sống, hoài nghi cả cuộc đời hắn từ đầu đến cuối một lần.

Doãn Tu Trúc không nhịn được nữa. Nếu hắn không làm chút gì thì lồng ngực thật sự sẽ vỡ nát mất.

“Tề Mộ…”

“Hả? Á…”

Doãn Tu Trúc dùng sức hôn cậu, giống như muốn đem cậu khắc sâu vào tận xương tủy.

Tề Mộ trước lạ sau quen, còn biết đáp lại, đáng tiếc kỹ thuật cậu không tốt lắm, một hồi sau còn khiến người nào đó bùng nổ.

“Tề Mộ, Tề Mộ, Tề Mộ…” Doãn Tu Trúc buông ra nhưng vẫn cụng trán với cậu, không ngừng kêu tên của cậu.

Tề Mộ buồn cười đáp: “Em đây, em đây, em đây.”

“Em thích anh hả?”

“Thích.”

“Vẫn luôn thích sao?”

“Ừa, Tề Mộ vẫn luôn thích, hơn nữa còn chỉ thích mình Doãn Tu Trúc thôi.”

Doãn Tu Trúc lại hôn cậu, cảm thấy có hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Tề Mộ còn chưa biết cách lấy hơi, lúc thở không nổi mới đẩy hắn một cái. Doãn Tu Trúc nắm chặt tay cậu, tiếp tục hôn.

Tề Mộ đổi tay khác đẩy hắn: “Đừng, khó thở lắm.”

Trên mặt Doãn Tu Trúc tràn ngập ý cười: “Dùng mũi ấy.”

Tề Mộ trừng hắn: “Nói thì dễ.”

Doãn Tu Trúc liếm môi: “Thử thêm một lần nhé, rất đơn giản.”

Nói đoạn định cúi xuống hôn cậu, nếu Tề Mộ tin thì thà bán nhà đi mà ở, nhanh tay bịt miệng hắn: “Không, đầu cũng bốc cháy luôn rồi nè!”

Doãn Tu Trúc liền hôn chụt một cái lên lòng bàn tay cậu: “Tề Mộ…”

Tề Mộ cảm thấy hơi ngứa, buông ra nói: “Được rồi, đừng có gọi em mãi như thế chứ.”

“Anh nghĩ.” Doãn Tu Trúc không hôn cậu nhưng cũng chẳng chịu buông tay cậu ra “Anh rất vui, thật sự rất rất vui.” Hóa ra khi con người ta cực kì hạnh phúc lại khóc, hơi nóng ấy tác động đến hốc mắt, muốn nhịn cũng không nhịn được.

Ban đầu Tề Mộ mềm lòng đến rối tinh rối mù, sau đó lại có chút tức giận: “Ai bảo anh không viết tên!”

Doãn Tu Trúc luôn mồm xin lỗi: “Là anh không tốt, anh sai rồi.”

Tề Mộ cả giận: “Phạt anh viết tên một nghìn lần!” Can tội viết thư không ghi tên này!

Nói xong cậu lại cảm thấy viết một nghìn lần thì mệt quá, bèn sửa lời: “Vẫn là… một trăm lần đi!” Giảm hơi nhiều rồi đó nha, tụt xuống tận mười lần đó Tề đại ca à?

Trong lòng Doãn Tu Trúc ngọt ngào đến nổi bong bóng, chủ động nhận hình phạt: “Viết một vạn lần cũng được.”

Nói xong liền hôn Tề Mộ, Tề Mộ vô lực đẩy hắn, mặc cho hắn hôn.

Dùng mũi hít thở cái gì… Cả người Tề Mộ đều mơ mơ màng màng, làm sao nhớ ra nổi!

Doãn Tu Trúc có hôn cậu bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ, bàn tay cũng có phần không thành thật, sau khi nửa sổ cúc áo đã được cởi ra thì Tề Mộ chợt nghĩ tới một chuyện.

“Đúng, đúng rồi…” Tề Mộ buồn bực nói.

Doãn Tu Trúc buông cậu ra: “Ừ?”

Một tiếng này phảng phất như có điện, làm cho lỗ tai Tề Mộ mềm nhũn. Bất quá trong đầu cậu đang tính đến việc khác, bèn đứng lên đáp: “Em mua cho anh cái này.”

Doãn Tu Trúc trơ mắt nhìn cậu để hở cổ áo chạy ra xa, lòng tràn đầy tiếc nuối: Thứ gì cũng không sánh bằng chuyện cậu để cho hắn ôm thêm một chút.

Tề Mộ lục lọi ở huyền quan trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được.

Doãn Tu Trúc thật vất vả mới đem tầm mắt dời lên trên chiếc hộp: “Đồng hồ?”

Tề Mộ mở hộp, lấy đồng hồ đeo tay ra: “Sau này ngày nào anh cũng phải đeo nó!”

Doãn Tu Trúc chớp mắt một cái.

Tề Mộ hung dữ nói: “Không cho phép không nghe điện thoại của em, không cho phép không đọc tin nhắn!” Cậu nói được là làm được, tuy rằng không mua tận năm cái điện thoại nhưng mà có cái đồng hồ này cũng đủ rồi. Điện thoại có thể quên, đồng hồ thì chắc chắn sẽ không như thế!

Doãn Tu Trúc hiểu rõ, trong mắt hắn đều là tình nồng ý mặt, dịu giọng đáp: “Được, mỗi ngày đều sẽ đeo.”

Tề Mộ lại bảo: “Cơ mà có hơi mất giá nhỉ.” Đồng hồ đeo tay của đàn ông chính là đại biểu thân phận, ví dụ như thứ trên cổ tay Hứa Gà Con đã hơn triệu rồi.

Doãn Tu Trúc trước giờ không coi trọng vẻ bề ngoài, bây giờ lại bị cậu dùng một chiếc Apple Watch trói lại.

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Anh rất thích.” Ý nghĩa của nó là vô giá, dù sao bọn họ đã suýt nữa vì một cái điện thoại di động mà vĩnh viễn lướt qua nhau.

Trong lòng Tề Mộ vô cùng đắc ý, nói rằng: “Cổ tay anh rất đẹp, dùng cái nào cũng đều đẹp trai hết!”

Doãn Tu Trúc bị nụ cười của cậu làm cho ngứa cả tâm can.

Tề Mộ lại bảo: “Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Em mua rất nhiều đồ, chúng mình làm chút gì đó để ăn đi.”

“Được…” Cổ họng Doãn Tu Trúc khô khốc, cậu nói gì thì hắn nghe nấy.

Hai người dính lấy nhau, làm bữa cơm mà mất hơn một tiếng, chờ đến khi ngồi vào bàn thì Tề Mộ đã đói lắm rồi.

Cậu vừa ăn vừa khen, Doãn Tu Trúc vui sướng đến choáng váng, gắp từng cọng từng cọng rau thơm mà ngày thường hắn không hay ăn bỏ vào trong miệng. Tâm trạng của hắn đại khái cũng chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ —— rất tuyệt.

Sau khi ăn cơm xong, Tề Mộ cả đêm không ngủ liền chẳng thể chống đỡ nổi nữa, cậu nói: “Em đi tắm.”