*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi thông suốt Doãn Tu Trúc bèn đứng bật dậy, dọa cho nam sinh kia sợ hết hồn.
Phương Tuấn Kỳ nhìn hắn, Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi ra ngoài một chút.”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt một cái đã thấu được tâm tư của hắn: “Đã trễ lắm rồi…” Có việc thì để ngày mai nói không được sao? Tề Mộ cũng sẽ không chạy mất mà.
Làm sao mà Doãn Tu Trúc đợi nổi? Bắt hắn ở ký túc xá chờ một đêm, có nhắm mắt cũng chẳng ngủ được.
“Tớ sẽ về nhanh thôi.” Hắn nói xong liền ra ngoài, Phương Tuấn Kỳ cũng chỉ có thể leo xuống, giúp hắn làm hình nộm nằm trên giường để phòng ngừa lúc kiểm tra phòng bị phát hiện.
Bạn cùng phòng rất tò mò: “Cậu ấy đi đâu thế?” Tuy rằng vừa nãy luôn nói chuyện về Tề Mộ nhưng bọn họ thực sự không có cách nào nghĩ đến chân tướng.
Phương Tuấn Kỳ dừng lại, cao thâm khó dò mà nhìn bên ngoài cửa sổ, ra vẻ phổ độ chúng sinh: “… Có trời mới biết.”
Bạn cùng phòng: “…” Chơi lầy vui nhề anh hai.
Phương Tuấn Kỳ đương nhiên là biết Doãn Tu Trúc đi đâu, thỉnh thoảng không có đề nào để làm nó sẽ nghĩ ngợi một chút: Doãn Tu Trúc thực sự rất ỷ lại vào Tề Mộ, nhiều năm trôi qua vẫn như cây tơ hồng vàng (*)mà cuốn chặt lấy không rời.
(*Cây tơ hồng vàng 菟丝草 (Cỏ Thố Ti), là một giống tầm gửi sống nhờ các cây khác, dùng để làm thuốc)
Chẳng thể nào buông tay, buông ra rồi sợ là ngay cả mạng cũng không còn.
Con người mà, ai chẳng muốn sống thật tốt.
Giáo sư triết học Phương trầm ngâm ba giây đồng hồ, cảm thấy đề toán vẫn thú vị hơn liền quay đầu làm bài.
Đã hơn 10 giờ rưỡi, trong hành lang không một bóng người, ngay cả huấn luyện viên cũng đều không ra ngoài kiểm tra, Doãn Tu Trúc bước đi nhẹ nhàng nhưng vô cùng nhanh, từ bắc đến nam tựa hồ chỉ mất không tới 1 phút. Bình thường ở khu ký túc xá âm u thế này, hành lang mang theo ánh sáng nhợt nhạt lãnh lẽo nên đi đường một mình chẳng phải sẽ thấy rất sợ sao? Nếu đổi thành Tề Mộ, nhất định sẽ tự hù dọa bản thân đến ngu người. Nhưng đây lại là Doãn Tu Trúc, trong lòng hắn hiện giờ đều là hoa nhỏ, xém tí nữa đã nở đầy đất.
Cái gì gọi là ngon miệng nhất? Đó là trước hết phải cảm nhận được vị chua sau đó mới thấy ngọt. Doãn Tu Trúc ăn chua cả ngày nay, lúc chuẩn bị đi ngủ lại ăn phải đường, ngọt tới mức sắp sún răng.
Hắn đi thẳng tới ký túc xá của Tề Mộ, gõ cửa một cái.
Tề Mộ sắp sửa đi ngủ, bất thình lình lại vang lên tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng huấn luyện viên đến kiểm tra phòng.
Hứa Tiểu Minh cuốn lấy chăn nói: “Không đúng, huấn luyện viên có gõ cửa trước khi kiểm tra bao giờ đâu?” Lần nào chẳng xông vào như thể đang triệt phá ổ mại dâm?
Tề Mộ không suy nghĩ nhiều, cậu lên tiếng: “Ngậm miệng đi, chốc nữa lại lôi cậu ra phạt đứng bây giờ.”
Hứa Tiểu Minh tìm đường chết mà bảo: “Tớ thấy hình như không phải huấn luyện viên đâu, không chừng là ma…”
Tề Mộ: “…” Lông tơ dựng đứng!
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh vô cùng nhỏ: “Tề Mộ?”
Tề đại ca trợn mắt há mồm, cả người đều co rút trong chăn ——Má ơi, con ma này tới tìm con nè!
Lá gan của Hứa Tiểu Minh vẫn bự hơn so với Tề Mộ, chừa lại đôi mắt buồn bực, nói: “Nghe giọng hình như là Doãn Tu Trúc?”
Tề Mộ để lộ đầu ra khỏi chăn —— Doãn Tu Trúc? Đã trễ thế này thì cậu ấy tới đây làm chi? Xảy ra chuyện gì rồi à?
Cậu vội vã vọt xuống giường, Hứa Tiểu Minh lại bắt đầu ngứa đòn: “Bình tĩnh đi anh Mộ, không chừng con ma này cố tình dùng giọng của Doãn Tu Trúc lừa cậu ra ngoài…”
Bạn cùng phòng nhịn không nổi, cười nói: “Làm gì có ma, chẳng nhẽ Tề Mộ sợ à?”
Tề đại ca sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy: “…”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Ma không giống người mà, anh Mộ của tớ đánh người thoải mái, ma thì đánh sao được?”
Nó càng nói càng như thật, khiến cho Tề Mộ muốn bò trở lại giường rồi trùm kín chăn.
Lúc này ngoài cửa lại truyền giọng nói của Doãn Tu Trúc: “Cậu đã ngủ chưa?”
Đậu má, sao cứ nghe thấy tiếng Doãn Tu Trúc thế nhỉ. Tề Mộ không thèm để ý tới Hứa Tiểu Minh nữa, mặc đồ rằn ri vào rồi ra mở cửa, về phần tại sao nóng như vậy mà vẫn còn mặc quân trang thì đó là để buff cho bản thân một ít chính khí!
Tề Mộ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Doãn Tu Trúc, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại có chút sốt sắng: “Làm sao vậy?”
Doãn Tu Trúc nhìn thấy cậu tim lại càng đập nhanh hơn: “Quấy rầy giấc ngủ của cậu rồi.”
“Tớ vẫn chưa ngủ.” Tề Mộ lại hỏi hắn “Sao cậu còn thức thế này?” Nhờ ánh đèn chập chờn, cậu đã nhìn thấy viền mắt thâm quầng của Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc thở dài “Tớ vừa mới chuẩn bị đi ngủ”
“Thế tại sao không ngủ đi?” Mạch não của Tề Mộ toàn là nghĩ cho hắn “Có phải là ngủ không quen không?” Thật ra ký túc xá của lớp 1 đã có điều kiện tốt hơn rất nhiều, cũng không phải các huấn luyện viên thiên vị học bá, mà phần lớn họ đều rất tự giác, không giống ký túc xá của cậu tất thối cứ vứt loạn hết cả lên.
Doãn Tu Trúc lắc đầu, nhìn Hứa Tiểu Minh đang dáo dác ngó xuống, nói với Tề Mộ: “Có tiện đi ra ngoài không?”
Tề Mộ: “Có.” Trở tay đóng cửa lại, cắt đứt lòng hiếu kỳ của Hứa Tiểu Minh.
Hành lang vắng vẻ vẫn có lực sát thương rất lớn với Tề Mộ, cậu và Doãn Tu Trúc đi tới đầu cầu thang mới lên tiếng: “Làm sao? Có chuyện gì thế.”
Doãn Tu Trúc nói: “Vừa nãy huấn luyện viên tịch thu đồ đạc của tớ.”
Tề Mộ hỏi: “Có cái gì cần dùng gấp à?” Cậu còn có đặc quyền, có thể xin huấn luyện viên.
Doãn Tu Trúc không biết đến điều này, hắn nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Điện thoại di động cũng bị thu.”
Tề Mộ hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng.
“Hóa ra ở đây không được dùng điện thoại” Doãn Tu Trúc mượn bóng tối trên hành lang, không chút kiêng dè mà nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ cười gượng “Quy định không cho dùng thì vẫn có thể lách luật mà.”
Doãn Tu Trúc yên lặng nhìn cậu, trong giọng nói đầy vẻ đau lòng: “Lách luật bằng cách mỗi ngày phải chạy 10 vòng trên thao trường sao?”
Tề Mộ: “…” Haizz, hại cậu vắt óc nghĩ cách lừa gạt, căn bản không thể che giấu nổi mà!
Tề Mộ gãi đầu đáp: “Không sao, chạy mười vòng đối với tớ mà nói chỉ là việc nhỏ như con thỏ.”
Doãn Tu Trúc nói: “Huấn luyện đã khổ như vậy còn phải chạy, cậu…”
Tề Mộ thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng: “Biết cậu sẽ nhắc cho nên mới không muốn để cậu biết” Cậu thật sự cảm thấy chạy 10 vòng chẳng mệt chút nào, nhưng rõ ràng là nếu để cho Doãn Tu Trúc biết được việc này thì hắn nhất định sẽ áy náy.
Trong lòng Doãn Tu Trúc nóng bừng, bèn nói: “Thật ra không liên lạc cũng không sao, có bốn ngày mà thôi hà tất cứ phải chạy nhiều như thế làm gì.”
Thấy chưa… Lại bắt đầu rồi đó…Tề Mộ dở khóc dở cười đáp: “Nếu như cậu đi nghỉ phép thì tớ chắc chắn sẽ không liên lạc với cậu” Không phải là liên lạc nữa, mà là quấy rầy mới đúng.
Doãn Tu Trúc ngẩn ra.
Tề Mộ cũng không giấu diếm gì nữa, đem những lo lắng của mình nói ra hết: “Cậu đi thăm dì, tình hình của bà ấy tớ cũng không phải là không biết gì. Tớ lo cho cậu, sợ trong lòng cậu khó chịu mà lại không nói ra với ai.”
Tính cách của Doãn Tu Trúc như hũ nút, hỏi hắn cũng không nói chứ huống chi không thèm hỏi, tuy rằng lúc hai người liên lạc với nhau cũng không hề nhắc tới chuyện này, nhưng có thể trò chuyện cùng hắn thì chắc chắn trong lòng hắn cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Doãn Tu Trúc cứng đờ cả người, hắn kinh ngạc nhìn Tề Mộ, chỉ có thể run rẩy gọi tên cậu: “Tề Mộ…”
Tại sao Tề Mộ có thể tốt bụng như vậy? Tại sao cậu có thể đối xử tốt với hắn như thế cơ chứ?
Tề Mộ nghe giọng là biết người nọ lại đang cảm động… Trời ạ, bạn bè quan tâm nhau là chuyện nên làm mà!
“Được rồi được rồi ” Tề Mộ nghĩ ngợi, bắt đầu dỗ dành hắn “Anh Doãn đã làm anh rồi thì đừng có rớt nước mắt đó nha.” Kỳ thực đã nhiều năm trôi qua cậu chưa từng thấy Doãn Tu Trúc khóc bao giờ, nhưng dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được của hắn càng làm cho cậu thấy sốt ruột hơn.
Doãn Tu Trúc thực sự không nhịn được mà kéo cậu vào trong lồng ngực mình, dùng sức ôm thật chặt.
Tề Mộ ngẩn người, tay cũng không biết đặt ở đâu, cậu chớp mắt: “Không sao mà.” Lực tay của Doãn Tu Trúc thật mạnh, siết đau cả eo cậu.
Doãn Tu Trúc không hề muốn buông ra một chút nào nhưng lại không dám vượt quá giới hạn, chỉ có thể nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tề Mộ bất đắc dĩ đáp: “Leng keng, Doãn cảm ơn đã online.”
Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười, trong mắt đều là sự ôn nhu không hề che giấu, hắn lưu luyến không rời mà buông cậu ra, muốn để cậu quay về phòng ngủ…
“Chỗ này của cậu…” Tề Mộ bỗng kéo cổ áo của hắn xuống.
Doãn Tu Trúc theo bản năng lấy tay che đi, nhưng Tề Mộ vẫn thấy được.
Ánh sáng trên hành lang xiên qua, từ trên rọi xuống vừa vặn chiếu lên cổ của Doãn Tu Trúc. Tề Mộ vốn không chú ý đến, nhưng bởi vì cái ôm kia đã kéo cổ áo của hắn xuống, cậu liếc mắt liền thấy được —— đó là dấu tay xanh tím hiện lên trên da thịt trắng nõn.
Trái tim Tề Mộ như bị đâm một cái, cậu tóm lấy tay Doãn Tu Trúc, hướng về phía ánh đèn nhìn cho thật rõ.
Doãn Tu Trúc cũng không muốn giấu nữa, hơi hơi nghiêng đầu để cho cậu nhìn. Đó là vết thương do Vu Đại Vân gây ra, dùng sức mà bóp, thật giống như muốn xé rách da thịt của hắn vậy. Thật ra hắn chẳng thấy sao hết, hơn nữa một khi đã phải chịu thì cũng không còn cảm giác gì nữa, chỉ có lúc đầu ngón tay lành lạnh của Tề Mộ chạm vào, hắn lại thấy ân ẩn đau.
Không phải nỗi đau da thịt mà là sự nhu nhược, uất ức trong lòng hắn bắt đầu quấy phá. Biết rõ khóc cũng vô ích, lúc một thân một mình cũng sẽ không rơi nước mắt, chỉ khi nào có người để ý quan tâm hắn, những oan ức kia lại như một cơn sóng lớn, đợt sau mạnh hơn đợt trước đánh tới, làm thế nào cũng không áp chế được.
Đối mặt với Vu Đại Vân, đối mặt với Doãn Chính Công, đối mặt những bác sĩ và hộ sĩ luôn đồng tình với hắn thì Doãn Tu Trúc vẫn rất bình tĩnh, trong lòng không mảy may khổ sở.
—— hắn kiên cường đến mức khiến cho cuộc đời cũng phải khâm phục.
Có thể trở về nơi đây với Tề Mộ, một khi bị cậu thấy được, cảm nhận được sự quan tâm của cậu dành cho hắn, hắn rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim mình đập, rốt cuộc cũng cảm thấy đau.
Chóp mũi Tề Mộ chua xót, âm thanh nghẹn ngào: “Sao bà ấy có thể đối xử với cậu như vậy được” Bóp ở đây là muốn giết cậu ấy à?
Chẳng nhẽ Doãn Tu Trúc không phải con trai bà? Bà vẫn xứng đáng được gọi là mẹ sao? Thần trí không rõ thì thế nào? Điên rồi là có thể lấy cớ đó để làm tổn thương người khác ư!
Doãn Tu Trúc gỡ tay cậu xuống: “Không sao.”
Tề Mộ mở miệng, muốn nói nhưng lại sợ làm hắn khó chịu. Doãn Tu Trúc bèn lên tiếng: “Tớ đã trở về rồi, trong thời gian ngắn sẽ không gặp bà ấy nữa.”
Điều này càng làm cho Tề Mộ cảm thấy đau lòng hơn. Chưa từng thấy thì cũng sẽ không biết đối phương đã phải trải qua những gì, mà Tề Mộ có thể cảm nhận được, cậu quá rõ ràng việc Doãn Tu Trúc đã phải sống cực khổ thế nào.
Tề Mộ đáp “Lần sau tớ sẽ đi cùng cậu đến Mỹ.”
Doãn Tu Trúc kinh ngạc mở lớn mắt.
Tề Mộ đang đứng trong bóng tối nhưng con ngươi lại sáng như sao: “Có tớ ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu.” Cả mẹ cậu cũng không được.
Doãn Tu Trúc ngẩn ngơ, sau đó lại nhếch môi cười, hết thảy thống khổ, buồn bã, mù mịt không cam chịu trong lòng hắn đều biến mất.
Hắn cảm thấy bản thân thật may mắn. Mất đi rất nhiều, nhưng lại gặp được Tề Mộ tốt nhất trên đời.
“Ai đang ở đó!” Một tiếng quát chói tai dọa cho Tề Mộ suýt thì nhảy dựng lên.
Doãn Tu Trúc phản ứng cực nhanh, kéo Tề Mộ lại, dẫn cậu chạy về hướng bóng tối. Tề Mộ cũng kịp phản ứng, nhỏ giọng nói: “Bên này!”
Ở khúc quanh cầu thang tầng 1 có một nhà kho nhỏ.
May là thân thủ hai người bọn họ nhanh nhẹn, lúc này khó khăn lắm mới trốn được vào bên trong để tránh bị phát hiện.
Nhà kho rất nhỏ, hai thiếu niên cao 1m8 chen chúc vào khiến đầu cũng không ngẩng lên được…
Doãn Tu Trúc thuận thế ôm lấy cậu, dán vào lỗ tai cậu mà nói: “Đừng lên tiếng.”
Tề Mộ nào dám hó hé gì, tay không biết để đâu liền dứt khoát ôm eo Doãn Tu Trúc.
Sau lưng Doãn Tu Trúc đột nhiên cứng đờ, bắt đầu bị sự ngọt ngào dày vò.
Tề Mộ nghiêng đầu lắng nghe, lát sau mới cười nói: “Trông tụi mình có giống yêu đương vụng trộm hông ta.”
Doãn Tu Trúc: “…” Cậu không nói thì hắn cũng đã có phản ứng, nói ra thì đúng là tưới dầu vào lửa.
Tề Mộ còn cười ngây ngô: “Ôi, Doãn-Liet, nếu trần thế dơ bẩn trên tay người tầm thường như ta…”
Doãn Tu Trúc nào dám để cậu nói thêm câu nào nữa: “Cẩn thận gọi Juliet đến thật đấy.”
Tề Mộ: “…” Cậu được lắm Doãn Tiểu Trúc!
Chỉ lo Juliet biến thành ma tới tìm mình nên Tề bảo bảo bèn ngoan ngoãn, dùng sức ôm chặt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc rên lên một tiếng, co hạ thân lại.
Tề Mộ muốn dọa hắn nên cố ý dùng sức, siết hắn đau cho hả dạ!
Doãn Tu Trúc đúng là rất đau, cứng đến phát đau.
Huấn luyện viên đi kiểm tra xong bèn buồn bực nói: “Người đâu rồi, chẳng nhẽ mình hoa mắt?” Dứt lời vị huấn luyện viên này cứ như thể nhất định phải hù Tề Mộ một trận thì mới chịu được, lẩm bẩm “Không phải có ma đấy chứ?”
Tề Mộ: “…”
Sau đó Tề Mộ giống như bà già mà vịn cánh tay của Doãn Tu Trúc để về phòng.
May là quần rằn ri rất rộng, may là Tề đại ca bị dọa đến phát rồ, nếu không Doãn Tu Trúc thật sự sẽ sống không qua nổi đêm này.
Doãn Tu Trúc vất vả lắm mới có thể dẫn Tề Mộ đến cửa ký túc xá, Tề Mộ liền sợ hãi nói: “Nếu không cậu ngủ lại ký túc xá của bọn tớ đi, kiểm tra phòng xong rồi mà.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ nói xong mới phản ứng kịp: “Không được, ở chỗ này vừa bẩn vừa thối.”
Doãn Tu Trúc thở dài, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Ai biết Tề Mộ lại bồi thêm một câu: “Tụi mình tới kí túc xá của cậu, chen lên giường cậu một chút vậy.”
Doãn Tu Trúc trợn mắt há mồm.
Tề Mộ không có ý định thả hắn đi, vô cùng tội nghiệp mà nhìn hắn đầy mong đợi: “Được không?”
Lúc này mà cự tuyệt chắc chắn Doãn Tu Trúc hay giảng đạo lý cũng sẽ phải hối hận 80-90 năm—— Con người mà, sống đến tuổi đó là tốt lắm rồi.
“Giường nhỏ lắm” Doãn Tu Trúc khàn giọng đáp.
Tề Mộ nghĩ đến chiếc giường đơn kia, chán nản lên tiếng: “Cũng đúng…”
Doãn Tu Trúc nói thêm: “Giường của tớ không có lan can”
Tề Mộ thở dài: “Thôi, không có lan can thì chắc là tụi mình sẽ phải ngủ dưới đất mất” Sàn ký túc xá đều bằng xi măng, lại còn gồ ghề, bẩn kinh khủng.
Tề Mộ cuối cùng cũng coi như buông tha Doãn Tu Trúc: “Vậy tớ về đây.”
Doãn Tu Trúc cười cực kì miễn cưỡng: “Ngủ ngon.”
Tề Mộ bĩu môi: “Ngon không nổi.”
Trên thực tế, người ngủ không ngon chẳng phải là Tề Mộ, mà là Doãn Tu Trúc.
Một đêm này hắn đớp được một rổ thính: từ cái ôm thật chặt đến làm nũng muốn ngủ chung.
Trong lòng Doãn Tu Trúc như có tổ kiến, vừa ngứa vừa tê, khiến cho toàn thân hắn đều mềm nhũn.
Ngày hôm sau Phương Tuấn Kỳ nhìn thấy viền mắt đen thui của Doãn Tu Trúc, bèn hỏi: “Ngủ không ngon à?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không quen cho lắm.”
Phương Tuấn Kỳ hiểu rõ: “Lúc vừa mới tới tớ cũng bị mất ngủ.” Giường cứng như đá, nó còn ngủ không nổi thì nói gì đến Doãn Tu Trúc, đệm giường phòng khách của Doãn Gia tận 10 vạn một cái, Phương Tuấn Kỳ đã từng thử qua, ngủ xong rồi rất muốn vác về nhà luôn.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Tối hôm qua cảm ơn cậu.” Lúc hắn trở về thì thấy “hình nộm” ở trên giường, biết ngay là do Phương Tuấn Kỳ làm.
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Chuyện nhỏ thôi.”
Doãn Tu Trúc day mi tâm, đi rửa mặt.
Trong ký túc xá chỉ có phòng vệ sinh công cộng, một dãy vòi nước có một đống đứa chen vào dùng.
Doãn Tu Trúc vừa đến liền muốn rời khỏi…
Ở phương diện khác Tề Mộ rất nhạy cảm, cậu nói Doãn Tu Trúc có tính khiết phích nhất định không phải đang nói chơi.
Tuy Doãn Tu Trúc chưa bao giờ thừa nhận, nhưng hắn đúng là không chịu được nơi lộn xộn như thế này.
Tới cũng đã tới rồi, ngay cả việc này cũng chẳng nhịn được thì còn tập quân sự cái gì nữa? Doãn Tu Trúc kiên trì muốn đi vào thì Hứa Tiểu Minh đã chạy tới: “Doãn Tu Trúc?”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn nó: “Làm sao?”
Hứa Tiểu Minh bắt chuyện: “Anh Mộ tìm cậu đó, đi theo tớ mau.”
Doãn Tu Trúc lập tức nói: “Được.” Hắn vừa muốn thả đồ rửa mặt xuống thì Hứa Tiểu Minh đã bảo “Cầm theo đi, dẫn cậu tới chỗ tụi tớ làm vệ sinh.”
Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng, chờ lên trên lầu mới hiểu được.
Tề Mộ thấy hắn tới, bèn vội vàng nói: “Lại đây!” Bằng sức mạnh của anh đại cậu đã chiếm được toàn bộ phòng vệ sinh, cũng xem như là nổi bật lắm rồi.
Doãn Tu Trúc mềm lòng đến rối tinh rối mù: “Không cần phiền phức như vậy, tớ ở dưới lầu rửa mặt là được.”
“Cậu thôi đi” Tề Mộ còn không hiểu hắn sao “Đám người dáng dấp thô kệch mần cái phòng vệ sinh trông kinh chết được, cậu thấy sẽ ói ra hết mất.”
Đúng là Doãn Tu Trúc có hơi buồn nôn, nhưng hắn vẫn thương Tề Mộ hơn: “Tớ không sao, nếu đã đến đây thì phải tập thích ứng thôi.”
Tề Mộ lè lưỡi: “Thật ra tớ cũng không chịu nổi!”
“Được rồi ” cậu giục Doãn Tu Trúc “Cậu rửa mặt nhanh đi, chốc nữa còn phải xếp hàng đi ăn cơm.”
Hứa Tiểu Minh tha thiết mong chờ lên tiếng: “Doãn thần, còn tớ nữa đấy.”
Tề Mộ lườm nó.
Hứa Tiểu Minh diễn sâu, ôm bụng nói: “Tớ cũng chịu không nổi mấy người đó, muốn nôn…”
Tề Mộ cho một câu: “Cậu nôn nghén chứ gì!”
Hứa Tiểu Minh kinh hãi đến biến sắc: “Bị cậu phát hiện ra rồi!”
Tề Mộ: “…”
Hứa Gà Con đỡ eo ưỡn bụng nói: “Nếu giờ tớ đi báo với huấn luyện viên rằng tớ có thai 6 tháng thì thầy ấy có thể cho tớ về nhà hay không?”
Tề Mộ vô cảm đáp “Huấn luyện viên sẽ đưa cậu đến bệnh viện tâm thần.”
Doãn Tu Trúc bị hai tên dở hơi này chọc cho cười thành tiếng.
Thật tốt, nơi nào có Tề Mộ thì nơi ấy chính là thiên đường.
Ban ngày lúc huấn luyện, Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cơ hồ không được gặp mặt, bọn họ một người ở lớp 1, một người ở lớp 6, căn bản không cùng một phương đội.
Cũng may Tề Mộ là phương đội trưởng, là thủ lĩnh, cho nên Doãn Tu Trúc ở xa xa đã có thể nhìn thấy cậu. Chỉ là phải luôn luôn cảnh giác, phòng lúc vừa nhìn đã không thể rời mắt nổi.
Cũng không thể trách hắn được, người trong lòng đứng nghiêm trang như cột cờ, lúc mặc quân trang thì tỏa ra khí khái hào hùng, nào chỉ mê người không thôi.
Quả thực là đã thay thế mặt trời chói chang, trở thành nguồn sáng mới cho thế giới này.
Cường độ tập quân sự không là gì với Doãn Tu Trúc, thể chất của hắn không thể nói là yếu hơn Tề Mộ, đặc biệt là khi quen biết cậu, vì hướng tới cậu mà luôn duy trì rèn luyện hơn nữa hắn đã đề ra việc luyện tập đánh cận chiến và kỹ xảo phòng thân thật quy củ sau chuyện xảy ra lúc tốt nghiệp tiểu học.
Doãn Chính Công đối với tất cả các yêu cầu “có chí tiến thủ” của hắn đều tận lực phối hợp, cái Doãn gia không thiếu nhất chính là tiền, Doãn Chính Công cũng hi vọng con trai ruột của mình trở nên cực kỳ ưu tú, tăng thể diện cho y.
Doãn Tu Trúc xuất sắc ở tất cả mọi thứ, nổi bật hơn bạn cùng trang lứa không phải chỉ có một tẹo, Doãn Chính Công càng vui thì càng là một người cha hiền, cho hắn rất nhiều lợi ích.
Cho nên ở kì huấn luyện này Doãn Tu Trúc không hề thấy mệt chút nào, tâm trạng của hắn rất tốt, vui vì bản thân có thể trải qua quân huấn thời cấp III cả đời chỉ có một lần này với Tề Mộ.
Trong lòng hắn tham lam hi vọng rằng lên đại học lại có thể cùng cậu đi quân sự, muốn sau này hai người có thể trải qua tất cả những lần đầu tiên với nhau.
Doãn Tu Trúc xuất thần, bên cạnh liền có xao động.
“Đội hai lại bắt đầu gây chuyện!”
“Đơn luyện sao? Tề Mộ và Ngụy Bình Hi ấy?”
“Ha ha ha, cột thuốc di động đúng là có thể debut được rồi.”
“Kích thích quá, một con rồng và một hổ ở trong một đội thật là quá phấn khích luôn!”
“Hay là huấn luyện viên của bọn họ thích kiếm chuyện, nghe nói người nào thắng có thể nghỉ đến trưa.”
“Tớ đứng về phía Tề Mộ, lần trước cậu ấy đã thắng rồi.”
“Tớ ở phe Ngụy Bình Hi, đợt vừa qua rõ ràng là do cậu ấy chưa phát huy hết thực lực, hôm nay chắc chắn sẽ không sao!”
Tuy rằng lớp 1 đều là những học bá trầm ổn, không quan tâm đến chuyện tứ chi phát triển, nhưng trong phương đội còn có học sinh lớp 2 và 3, ai nấy đều hứng thú bừng bừng, muốn xem trò vui.
Huấn luyện viên thấy bọn họ mất tập trung, buồn cười nói: “Các em có muốn đi xem thử không? Khỏi phải so đo với người nào, cứ ai có thể vượt qua hết trong thời gian quy định là có thể nghỉ đến trưa.”
Phương đội 1 yên lặng như tờ: Ai muốn đi hở, người bình thường có thể qua nổi cái thứ kia sao? Chạy đã mệt gần chết, mắt trước mắt sau đã thua rồi, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện, khổ thế chứ nị.
Doãn Tu Trúc có chút động lòng: Hm, nghỉ đến trưa cùng với Tề Mộ.
Điều kiện tiên quyết là Tề Mộ phải thắng, nếu như Ngụy Bình Hi thắng…Trong nháy mắt Doãn Tu Trúc đã cảm thấy mất hứng.
Bên phương đội 2, Tề Mộ nhìn Ngụy Bình Hi: “Buổi chiều cậu có việc à?” Cuộc so tài này là Ngụy Bình Hi khơi mào, phần thưởng cũng là do hắn đòi.
Ngụy Bình Hi ngáp một cái: “Không có, chỉ muốn vận động tí thôi.”
Tề Mộ suy nghĩ một chút bèn hăng hái lên: “Được, chơi cùng cậu chút vậy.”
Ngụy Bình Hi nhướn mày: “Làm sao? Chiều cậu có việc hả?”
Tề Mộ đáp: “Thắng rồi nói tiếp.”
Ngụy Bình Hi vô cùng nghĩa khí lên tiếng “Nếu có chuyện gì quan trọng thì tớ sẽ nhường cậu, dù sao cũng là do tớ quá nhàm chán mà thôi.”
Tề Mộ cũng không có chuyện quan trọng nào cả, cậu chỉ nghĩ đến việc nếu được nghỉ đến trưa thì sẽ dùng đặc quyền đổi lấy Doãn Tu Trúc để hai người cùng đi ngủ bù.
“Không sao” Tề Mộ trả lời “Cho đỡ lười ấy mà.”
Trong mắt Ngụy Bình Hi dấy lên chút ý chí chiến đấu: “Được, nghiêm túc so tài một lần vậy..”
Tề Mộ nói: “Ok luôn”
Huấn luyện viên bấm đồng hồ, hai thiếu niên liền phóng đi như tên lửa.
Phương đội 1 ở bên này không nhìn thấy rõ, huấn luyện viên nhìn từng cái cổ duỗi ra như gà trống mà cười mắng: “Được rồi được rồi, đến xem đi, xem xong thì tiếp tục học!”
Cả đám hoan hô một tiếng rồi chen nhau đi lên.
Doãn Tu Trúc không tham gia vào đám đông, người hắn cao, tìm một nơi cao một chút đứng lên là có thể nhìn rõ ràng.
Tổng cộng có 10 chướng ngại vật: kiểm tra thể lực, phản ứng kết hợp với tốc độ và khả năng nhạy bén.
Tề Mộ và Ngụy Bình Hi đều là những người có tư chất tổng hợp cao, nhưng hiển nhiên kinh nghiệm của Tề Mộ không bằng Ngụy Bình Hi. Ngụy Bình Hi cũng không biết đã kinh qua bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể thành công.
Hắn đã sớm chơi chán cái này, nhưng bởi vì có kỳ phùng địch thủ, trong lòng bứt rứt nên muốn thử lại lần nữa.
Tề Mộ đúng là thiên phú bất phàm, dẫn trước một bước khi vượt qua cầu thăng bằng.
Trong lòng Doãn Tu Trúc vừa mới nóng lên, ai biết ở hạng mục sau Ngụy Bình Hi đã đuổi kịp… Hm, tóc vàng chướng mắt quá.
Phương đội 2 náo nhiệt hơn cả, mặc dù bọn họ cùng một đội nhưng Tề Mộ lại học lớp 6, Ngụy Bình Hi lớp 4, thứ mà bọn họ tranh giành chính là vinh quang cho lớp!
Cũng không biết đứa nào miệng tiện hô lên một câu: “Ngụy Bình Hi, cậu đừng làm kẻ thứ ba đó!”
Ngụy Bình Hi: “…” Wtf! Hắn chợt khựng lại, ở cửa ải cuối cùng bị Tề Mộ vượt mặt.
Sau khi bạn học lớp 6 Khương Vũ Ngưng lên cơn xạo chó (*) hét bậy bạ bèn đẩy đẩy mắt kính: “Binh bất yếm trá (**).”
(* Từ gốc là 瞎瘠薄 Hạt Tích Bạc đồng âm với Hạt Kê Ba 瞎瘠薄là một câu chửi bậy)
( **Binh bất yếm trá: một kế sách trong quyển “Nghệ thuật chiến trận” của Tôn Tử khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng)
Bạn học lớp 4: “A a a, các cậu ăn gian!”
Nhưng mà sự đã rồi, kết quả là Tề Mộ thắng.
Tề Mộ quay đầu nhìn Ngụy Bình Hi: “Cậu làm sao vậy?” Cậu vốn đang hết sức tập trung, trong đầu không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, căn bản chẳng nghe thấy có người hét.
Ngụy Bình Hi: “…Do tớ sơ xuất” Là hắn khinh địch, đứng núi này trông núi nọ (*) nên bị “quân địch” quấy nhiễu.
(*Câu gốc là 想三想四 Tưởng Tam Tưởng Tứ, từ địa phương vùng Đại Liên, Trung Quốc. Ý chỉ người đàn ông không đứng đắn, hôm nay nhìn cô này ngày mai lại ngắm cô khác)
Lúc này Doãn Tu Trúc đi tới trước phương đội, hỏi huấn luyện viên: “Em có thể thử không?”