Doãn Tu Trúc sững sờ, nhanh chóng nhìn về phía Tề Mộ.
Miệng của Tề Mộ vẫn nhanh hơn so với đầu óc, vừa mở mồm ra đã nói: “Đừng nói mấy thứ buồn nôn như thế có được không? Cậu ấy là người anh em tốt của tớ đấy!”
Nghe thấy cậu nói vậy, trong lòng Doãn Tu Trúc trầm xuống, thần thái bình tĩnh gần như vô cảm.
Ngụy Bình Hi “Ồ” một tiếng, âm thanh hơi nhướn lên, hiển nhiên là có cách lý giải khác đối với từ anh em này.
Tề Mộ chỉ lo hắn lại “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (*), mắt trước mắt sau đã làm Doãn Tu Trúc buồn bực thì phải làm sao giờ?
(* Một câu thơ của Đỗ Phủ có nghĩa: Lời thơ chưa làm cho người ta kinh ngạc thán phục thì đến chết vẫn không thôi sửa chữa)
Tề Mộ đổi chủ đề: “Hai cậu hẳn là quen biết nhau rồi nhỉ, có cần tớ giới thiệu không?”
Ngụy Bình Hi gật đầu với Doãn Tu Trúc: “Vừa về à? Bận cái gì thế.”
Doãn Tu Trúc tương đối xa cách: “Có chút việc riêng.”
Ngụy Bình Hi mới gặp qua hắn có một lần, không tính là quen thuộc, chào hỏi một cái là được rồi.
Tề Mộ cũng không hy vọng Doãn Tu Trúc nói nhiều với Ngụy Bình Hi, cậu bảo: “Tớ còn ba vòng nữa là xong, cậu về trước đi, lát tớ đi tìm cậu.”
Doãn Tu Trúc: “Tớ chạy cùng cậu.”
Tề Mộ đáp: “Không cần đâu, cậu đã mệt mỏi mấy ngày nay rồi, thân thể sao mà chịu nổi? Mau nghỉ ngơi đi.”
Doãn Tu Trúc liếc mắt nhìn Ngụy Bình Hi.
Tề Mộ lên tiếng: “Có lão Ngụy chạy với tớ rồi, bọn tớ đã chạy cùng nhau mấy ngày nay đấy”
Doãn Tu Trúc nhíu mày lại, nói: “Tớ ở chỗ này chờ cậu.”
Tề Mộ gãi đầu đáp: “Cậu đi về trước đi, tớ chạy ù cái là xong rồi, lát tới tìm cậu sau.”
Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống, không trả lời.
Tề Mộ sợ hắn như vậy nhất bèn vội vàng nói: “Vậy cũng được, tớ sẽ chạy nhanh một chút.”
Nói đoạn cậu liền tăng tốc độ lao ra ngoài, Ngụy Bình Hi nhìn Doãn Tu Trúc rồi cũng đi theo.
Tề Mộ chạy trăm mét nước rút rất nhanh, cũng chỉ có mỗi Ngụy Bình Hi mới có thể đuổi kịp, những người khác sao có thể ung dung như vậy được.
“Cậu ấy làm sao thế?”
Ngụy Bình Hi không mở miệng thì không sao, hắn vừa nói một câu Tề Mộ đã thấy bực mình: “Còn không phải tại cậu nói tầm bậy tầm bạ, chọc cậu ấy tức giận à.”
Ngụy Bình Hi đáp: “Làm gì tới mức ấy” Mặc dù hắn và Doãn Tu Trúc chỉ là bạn sơ giao nhưng hắn lại hiểu rất rõ Doãn Tu Trúc, chị gái hắn cũng từng nhận xét Doãn Tu Trúc là —— tuổi còn trẻ, lòng dạ cực sâu, kỹ năng đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy đã đạt max.
Một người nhàn nhã trưởng thành điềm tĩnh đến giọt nước cũng không lọt lại vì một câu nói mà tức giận sao?
Thêm nữa… Ngụy Bình Hi hỏi: “Hai cậu thực sự không phải là một đôi à?”
Tề Mộ cau mày nói: “Nếu cậu cứ nói bậy như thế thì ngay cả bạn bè tụi tớ cũng chẳng làm nổi”
Thấy vẻ mặt cậu không giống như đang giả vờ, Ngụy Bình Hi bèn cười ha hả: “Được rồi, nói đùa thôi, đừng coi là thật chứ.”
Trong lòng Tề Mộ lại cảm thấy phiền muộn đến kì lạ, suốt đường chạy đều không thoải mái.
Ngụy Bình Hi vẫn rất thích cậu bạn mới này, dịu giọng: “Thế lát nữa tớ đi nhận tội với Doãn Tu Trúc, bảo cậu ấy tha thứ cho sự lỗ mãng của tớ nhé?”
Tề Mộ cũng hòa hoãn lại: “Cậu đừng chọc giận cậu ấy nữa là được.”
Ngụy Bình Hi: “Tuân mệnh, thưa đội trưởng!”
Tề Mộ nhớ tới cái chức đội trưởng này là do hắn nhường cho mà có, cơ mặt cũng dần dần thả lỏng, khóe miệng mang theo ý cười.
Doãn Tu Trúc ở phía xa nhìn, ánh mắt thay đổi thất thường, phảng phất muốn kéo bầu trời vào trong tà dương hắc ám.
Từ trước đến giờ Tề Mộ đều là tồn tại hết sức rực rỡ, cậu luôn có khả năng hấp dẫn đủ mọi hạng người. Mà qua nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn ở bên cạnh cậu, Tề Mộ chưa bao giờ gạt hắn sang một bên cùng người khác cười cười nói nói như thế này.
—— có lão Ngụy chạy với tớ rồi, bọn tớ đã chạy cùng nhau mấy ngày nay đấy.
Mới bốn ngày thôi mà bọn họ đã quen nhau sao? Doãn Tu Trúc siết chặt nắm đấm, e sợ loại cảm giác bất an rằng Tề Mộ sẽ trở nên xa cách với hắn.
Lúc chạy đến trước mặt Doãn Tu Trúc, Tề Mộ giơ hai ngón tay với hắn: “Còn hai vòng nữa.”
Ngụy Bình Hi thấy cậu quy tâm tự tiễn (*) như thế, bèn nói với Tề Mộ: “Tụi mình thi đấu đi, xem ai chạy xong trước.”
(*Quy tâm tự tiễn: lòng mong muốn về nhà)
Tề Mộ chỉ mong có vậy, lập tức ứng chiến: “Đi, lần trước tớ có chút hấp tấp, lần này nhất định sẽ thắng.”
Ngụy Bình Hi thầm nghĩ: Lần này có khi còn gấp hơn lần trước ấy.
Bất quá chạy bộ và thi đấu vượt chướng ngại vật không giống nhau, gấp một chút trái lại sẽ chạy càng nhanh hơn.
Hai thiếu niên phóng lên trước như những mũi tên, lại giống như ngựa thoát cương dùng thân thể tuổi trẻ tràn ngập sức sống chạy dưới ánh tà dương.
Doãn Tu Trúc một câu cũng chưa kịp nói, chỉ có thể nhìn bóng lưng chạy như bay của bọn họ.
Đang ở giữa mùa hè chói chang thế nhưng lại như có một con dao bằng băng đâm thẳng vào trái tim Doãn Tu Trúc.
Lần thứ hai tới bên cạnh Doãn Tu Trúc, tốc độ của Tề Mộ vẫn không giảm xuống mà vọt tới trước, cậu chậm hơn so với Ngụy Bình Hi một chút, dốc hết sức lực để đuổi kịp hắn.
Doãn Tu Trúc đã lâu không có loại cảm giác này: giữa đám đông ồn ào nhưng hắn chỉ cảm thấy mùi vị của sự cô đơn.
Hai người gần như đã đến đích cùng một lúc, Tề Mộ thở hổn hển: “Cậu chạy được phết đấy”
Trán Ngụy Bình Hi cũng đổ đầy mồ hôi: “Không bằng cậu.” Vì không nỡ để cho Doãn Tu Trúc chờ lâu mà cố đến như vậy sao? Ngụy Bình Hi phục rồi, phục đến thấu tận trời xanh cái “tình anh em” này luôn.
Tề Mộ thấy Doãn Tu Trúc không lên tiếng, muốn làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn bèn bảo: “Cậu nói thử xem trong tụi tớ thì ai thắng?”
Doãn Tu Trúc không đáp.
Ngụy Bình Hi bình ổn hơi thở, lần mò tìm điếu thuốc.
Hắn vừa toan đốt thuốc thì Tề Mộ đã cất lời: “Cậu không thể hút ít đi được à?” Doãn Tu Trúc vẫn còn ở đây đấy!
Ngụy Bình Hi trả lời: “Không có tí khói vào người thì tớ sẽ chớt ngay tại chỗ đó.”
Bình thường Tề Mộ cũng sẽ không ý kiến gì, chỉ là hiện tại có mặt Doãn Tu Trúc nên phải để hắn vạch rõ giới hạn với những thứ bẩn thỉu xấu xa như khói thuốc này mới được: “Cậu cứ hút như vậy, không sớm thì muốn cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Ngụy Bình Hi đã nghe nhiều những lời như thế này liền thuận miệng đáp: “Được chết dưới khói hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu (*).”
(*Câu gốc là: Được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu)
Tề Mộ bị hắn chọc cho bật cười: “Cậu mới có bao lớn mà đã…”
Cậu còn chưa nói dứt lời, Doãn Tu Trúc đã cắt ngang: “Tớ đi về trước.”
Hắn xoay người rời đi, Tề Mộ bèn cuống lên, cũng không thèm đoái hoài tới Ngụy Bình Hi nữa mà bước vài bước đuổi theo: “Cậu nên sớm đi rồi, đứng ở đó chán lắm.”
Câu này của cậu lại khiến cho trái tim Doãn Tu Trúc bị đâm thành tổ ong. Hắn biết Tề Mộ không phải muốn đuổi hắn đi, chỉ là hắn không sao ngăn được bản thân không nghĩ tới điều đó, dù sao vừa nãy đúng là hắn quá dư thừa, đèn đường có khi còn có ích hơn hắn nữa.
Tề Mộ nhận ra tâm trạng của Doãn Tu Trúc không tốt, cậu nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?” Thật ra cậu rất lo cho tình hình của Vu Đại Vân, lo rằng Doãn Tu Trúc chỉ kể chuyện tốt mà không nhắc đến chuyện xấu.
Trong lòng Doãn Tu Trúc có rất nhiều câu hỏi, nhưng ngay cả một cái hắn cũng không nói ra được. Hắn không có quyền cấm Tề Mộ không được thân thiết với người khác, không có quyền can thiệp vào sở thích của Tề Mộ, càng không có tư cách khiến cho trong tim Tề Mộ chỉ có mỗi mình hắn.
Doãn Tu Trúc thấp giọng trả lời: “Mới vừa xuống máy bay nên có hơi mệt”
Tề Mộ xót xa đáp: “Thế tớ mới nói cậu cứ làm khổ mình mà, bay vòng quanh trái đất trong bốn ngày thì sao lại không mệt được? Vội trở về như thế để làm gì, đợt quân huấn này thật vô nghĩa, vừa khổ vừa mệt lại bẩn, cậu…”
Doãn Tu Trúc đột nhiên nhìn về phía cậu: Nếu như trễ thêm mấy ngày nữa mới quay về thì hắn còn là người thân thiết nhất của cậu sao? Hắn không cầu quá nhiều, chỉ muốn làm một cậu bạn thân tốt nhất mà thôi.
Tề Mộ bị hắn nhìn đến sững sờ, nói không thành lời.
Doãn Tu Trúc thu tầm mắt lại, nhíu mày nói: “Không muốn ở Mỹ quá lâu.”
Tề Mộ vừa nghe đã biết tình hình của Vu Đại Vân không tốt lắm, tim cậu nhói lên một cái, cực kì đau lòng: “Trở về đừng có suy nghĩ quá nhiều, nghỉ sớm một chút đi.”
Doãn Tu Trúc cắn răng: “Chúng ta không ở chung một ký túc xá.” Nếu đi nghỉ sớm thì sẽ phải tách ra, hắn chỉ mới nhìn thấy cậu, thậm chí còn chưa nghiêm túc trò chuyện được câu nào.
Tề Mộ nói: “Cũng chẳng còn cách nào khác, ký túc xá chia theo lớp mà.”
Doãn Tu Trúc mím môi, không lên tiếng.
Tề Mộ nhất thời cũng không biết phải nói cái gì, kỳ thực cậu cũng không muốn trở về ký túc xá cho lắm, cậu và Doãn Tu Trúc cách nhau tận hai tầng, một cái tại phía nam một cái ở phía Bắc, xa cực kì. Nhưng không về ký túc xá thì biết nghỉ ngơi ở đâu bây giờ? Nơi này là quân doanh, không phải nhà mình mà.
Sắc mặt Doãn Tu Trúc không tốt, nếu tiếp tục chịu đựng thì huấn luyện ngày mai biết phải làm sao? Tề Mộ cực kì phiền muộn, nếu cậu sớm nghĩ tới chuyện này thì đã không cả ngày huyên thuyên mấy chuyện lý thú ở chỗ tập quân sự, còn Doãn Tu Trúc cũng sẽ không tò mò mà chạy tới đây.
Hai người đứng ở chỗ này với tâm tư khác nhau nhưng chung quy vẫn đang nghĩ cho đối phương.
Cuối cùng Doãn Tu Trúc thỏa hiệp, hắn không nỡ trở về như vậy, hắn muốn nhìn Tề Mộ nhiều hơn một chút.
“Cái này cho cậu.” Doãn Tu Trúc lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra.
Sau khi Tề Mộ thấy rõ đó là vật gì thì trong đôi mắt đen đều là kinh hỉ: “Sô cô la?” Trời ạ, cậu sướng muốn chết rồi đây!
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Thời gian eo hợp, chỉ có thể mua ở sân bay”
Đến tầm này ai còn quan tâm xem ngon hay không ngon? Tề Mộ cầm lấy, vui vẻ lên tiếng: “Vẫn là cậu tốt với tớ nhất.”
Bởi vì một câu nói của cậu mà sương mù trong lòng Doãn Tu Trúc đã bị thổi bay đi phân nửa, tuy cảm giác nhói đau kia vẫn còn nhưng chịu đựng lại không khó khăn như trước nữa.
“Tớ không mua được loại sô cô la mà lần trước cậu khen ngon” Doãn Tu Trúc vẫn còn nhớ hồi bản thân hắn trở về năm lớp 8 đã mang theo cả một va li sô cô la mà Tề Mộ thích nhất, hắn đi mấy nơi trên khắp đất Mỹ cũng không mua được, e rằng phải ra phía ngoại thành mới có nhưng thời gian hắn ở lại quá ngắn, cho nên không kịp đi đâu cả.
Tề Mộ bóc một viên nhét vào trong miệng: “Không sao, cậu mua gì cũng đều ngon hết.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn, khóe miệng rốt cục cũng nở nụ cười, nói: “Đừng ăn nhiều quá”
Tề Mộ đáp: “Mấy ngày nay tớ thèm chết mất, cậu không biết thức ăn ở căn tin thế nào đâu, đến lợn còn không nuốt nổi!”
Doãn Tu Trúc bảo: “Quân huấn là tới để chịu khổ mà.”
Tề Mộ nhìn hắn rồi nói: “Tớ sợ cậu không chịu được khổ thôi.”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Tớ có thể.”
Tề Mộ cũng không lo lắng nhiều như vậy nữa, cậu lên tiếng: “Đã qua hơn nửa thời gian rồi, mấy ngày nữa là được về nhà”
Doãn Tu Trúc gật đầu đồng ý.
Tề Mộ thấy thần thái hắn đã khá hơn trước rất nhiều, bèn nói rằng: “Nếu không chúng ta tới căn tin ngồi một lát đi?” Khi trời tối, muỗi đều đi thành đàn, cả người cậu đều bị dính chưởng cả rồi nên không thể để Doãn Tu Trúc cũng bị đốt đầy người được.
Doãn Tu Trúc chỉ muốn ở bên cậu nhiều thêm một chút: “Qua giờ cơm cũng có thể đi vào sao?”
Tề Mộ đáp: “Đi xem thử, nếu không được thì mình leo cửa sổ”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra, rốt cục cũng chịu nở nụ cười “Được.”
Vận khí của hai người bọn họ không tệ, đúng là có cửa sổ vẫn mở, thân thủ bọn họ đều lanh lẹ, không tốn mấy sức lực đã có thể đi vào trong.
Hai người trốn ở căn tin ăn sô cô la, câu được câu không mà trò chuyện. Thời gian trôi qua rất nhanh, thật giống như chưa kịp nói gì đã đến 9 giờ.
Lần này thực sự phải về rồi, Tề Mộ nói: “Đi thôi, cứ thức mãi thì ngày mai cậu chắc chắn sẽ không chịu được đâu.”
Thật ra Doãn Tu Trúc rất mệt, mí mắt bắt đầu díp lại, cuối cùng cũng không miễn cưỡng nữa.
Hai người bọn họ từng người trở về ký túc xá của mình. Tề Mộ vừa vào phòng, Hứa Tiểu Minh liền sáp tới nói: “Có đồ ăn ngon không?”
Tề Mộ nghiêng đầu nhìn nó: “Cậu cầm tinh con tuất à?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Nghĩ cũng biết, Doãn Tu Trúc làm sao có thể không mang đồ ăn cho cậu được? Cậu ấy nửa đường mới tới, chắc chắn sẽ không bị kiểm tra đột xuất.”
Tề Mộ chỉ có thể lưu luyến không rời mà lấy một miếng sô cô la ra, bẻ một mẩu bé bằng móng tay rồi đưa cho nó.
Hứa Tiểu Minh nhìn vụn sô cô la trong bàn tay mình, mặt đầy vẻ khiếp sợ: “Anh Mộ, cậu ki bo đến mức này sao!”
Tề Mộ hắng giọng nói: “Vật tư thiếu thốn, có thể cho cậu từng này đã coi cậu là anh em rồi đó”
Hứa Tiểu Minh lăn lộn khóc lóc om sòm: “Nếu tớ có anh em ruột thịt như cậu thì tớ đập đầu vào ván giường chết quách cho rồi.”
Tề Mộ lên tiếng: “Nhanh đi, tớ chờ vớt xác cậu đây.” Miếng sô cô la to bằng móng tay cũng là báu vật trong quân doanh đó.
Hứa Tiểu Minh: “…” Vội vội vàng vàng nhét sô cô la vào trong miệng, người ta đùa tí thôi mà, dù có chết cũng phải chết thật trong sạch mới được!
Doãn Tu Trúc vừa mới trở về ký túc xá, huấn luyện viên đã đánh úp: “Giao hành lý ra, kết thúc quân huấn sẽ trả lại cho em.”
Doãn Tu Trúc hỏi: “Toàn bộ ạ?”
Huấn luyện viên là đại lão thô kệch trong quân doanh, rất sợ kiểu người như Doãn Tu Trúc, vừa nhìn đã biết là phần tử tinh anh cả EQ lẫn IQ đều cao, dù cho vẫn còn trẻ, cũng đã có thể nhìn thấy tương lai vô cùng xuất sắc phía trước.
Huấn luyện viên nói: “Đúng, đều phải nộp hết lên.”
Doãn Tu Trúc chỉ đeo một cái balo trên lưng, sau khi huấn luyện viên mở ra thấy bên trong ngăn nắp đến mức còn ngại không dám chạm vào.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Thầy cứ trực tiếp mang balo đi đi.”
Huấn luyện viên gật đầu, lúc xách cái balo lên tự dưng lại có ảo giác rằng mình sẽ làm bẩn nó…
“Đúng rồi.” Huấn luyện viên lại hỏi, “Em có mang theo điện thoại di động không? Cái này cũng phải nộp lên.”
Doãn Tu Trúc đáp: “không được mang điện thoại di động sao?” Vậy Tề Mộ đã gọi cho hắn thế nào được.
Huấn luyện viên trả lời: “Tất cả thiết bị điện tử đều phải giao nộp”
Doãn Tu Trúc lấy điện thoại từ trong túi ra, tắt máy rồi bỏ vào ngăn giữa của balo.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì huấn luyện viên bèn trở về, y dặn bọn họ mau mau đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.
Doãn Tu Trúc và Phương Tuấn Kỳ được xếp ở chung một phòng ký túc xá, Phương Tiểu Mập hỏi: “Nhanh như vậy đã về rồi?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không có việc gì thì về thôi.”
Phương Tuấn Kỳ cũng không hỏi nhiều, bảo: “Cậu đi mấy ngày, Tề Mộ lo cho cậu lắm đấy”
Doãn Tu Trúc hơi động lòng: “Làm sao? Tớ thấy cậu ấy thích chỗ này lắm mà.”
“Hẳn là thích ” Phương học bá bắt đầu mở miệng mỉa mai như thường lệ “Thích đến mức mỗi ngày đều tới thao trường chạy mười vòng.”
Doãn Tu Trúc nghĩ tới hai thiếu niên chạy bộ dưới ánh chiều tà hôm nay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Cậu ấy thích vận động.”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Cậu ấy càng thích cái điện thoại của mình hơn”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn hắn, nghe thấy trong lời nói có ẩn ý.
Lúc này bên cạnh có cậu trai có tính vô tư lên tiếng: “Tề Mộ thật quá trâu bò, vừa vào học đã nổi tiếng. Lúc đó huấn luyện viên tịch thu hết đồ đạc, cũng không biết là bằng cách nào mà cậu ấy nhét được cả đống sô cô la vào trong balo, đến bây giờ điều ấy vẫn là một bí ẩn…”
Nghe được một nửa, Doãn Tu Trúc liền không nhịn được mà nhếch khóe miệng, tiếc rằng bản thân không thể nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nam sinh kể tiếp: “Sau đó điện thoại di động của cậu ấy kêu, huấn luyện viên liền bảo cậu ấy nộp điện thoại lên, cậu ấy liền ngẩng đầu ưỡn ngực đáp—— báo cáo huấn luyện viên, không lấy!” Nó bắt chước động tác kia của Tề Mộ, khiến cho cả ký túc xá cười đến không thở nổi.
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Huấn luyện viên cũng không phải người dễ bắt nạt, thầy bảo cậu ấy nếu muốn giữ điện thoại di động thì mỗi ngày đều phải chạy 10 vòng.”
Nam sinh lên tiếng “Anh Mộ của chúng ta ngang ngược cực kì, vô cùng sảng khoái tiếp nhận khiêu chiến!”
Doãn Tu Trúc phải mất một lúc mới hoàn hồn: “Ngày nào cậu ấy cũng phải chạy mười vòng là vì cái điện thoại sao?”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Đương nhiên, Ngụy Bình Hi không hút thuốc liền chẳng thiết sống, cậu ấy thì rời khỏi điện thoại một cái là thở không nổi.”
Nam sinh kia cũng cùng phụ họa: “Ảnh-hưởng-của-khói-thuốc-đó!”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tại sao Tề Mộ cứ nhất định phải giữ lại điện thoại di động? Là để liên lạc với hắn.
Tề Mộ ngày nào cũng phải chạy 10 vòng mới đổi lấy được những cuộc trò chuyện lâu như vậy trong suốt mấy ngày qua sao?
Vốn tưởng là bình giấm chua đã đổ giờ lại biến thành hũ mật.
Doãn Tu Trúc muốn gặp Tề Mộ, ngay lập tức muốn nhìn thấy cậu ấy.