Hoàng Hôn Cuối Trời

Chương 5: Bữa tiệc sát khí (phần 2)




- Cái gì đây?- Tôi cầm tờ giấy màu hồng đó lên xem xét

- Thư tỏ tình???- Địa Lam nhíu mày và sau đó là một cú cốc đầu

- Hâm! Đọc đi!- Dương cười. Tôi nghi ngờ nhìn cậu rồi mở ra.

" Địa điểm: Biệt thự gia tộc Vũ Hoàng

Khách mời đặc biệt: Trần Phong Di

Mời quý cô tới dự buổi tiệc mừng sinh nhật của cố phu nhân nhà chúng tôi vào lúc 19:30, tối nay. Sự hiện diện của cô là niềm vinh hạnh của gia tộc chúng tôi! "

- Cố phu nhân?- Tôi ngẩng đầu lên sau khi đọc đi đọc lại hai lần tấm thiệp.

- Bà nội cậu hả?- Lam tròn mắt, giơ tấm thiệp lên

- Không! Là mẹ tớ đó!- Dương cười buồn, lấy tay cào cào mái tóc đen mượt của mình

Tôi và Lam cùng chìm vào im lặng. Vậy có nghĩa là mẹ Dương...mất rồi sao!? Tôi nắm chặt mép áo đồng phục, tự thấy giận mình ghê gớm luôn. Sao tôi vô ý thế nhỉ, thà không biết còn hơn. Ngu quá đi Phong ơi! Tao muốn đánh mày quá!

- Tớ xin lỗi!- Tôi cắn môi dưới. Cảm giác ân hận tràn ngập.

- Tớ cũng xin lỗi...- Lam cúi đầu

- Không sao! Tụi mình là bạn mà, sau này có dịp tớ kể cho về mẹ tớ! Mẹ tớ tuyệt lắm!- Dương cười tươi, xua tay. Có thể tôi bị hâm nhưng sao tôi thấy nụ cười vừa nãy của Dương giống Monkey D. Luffy lắm luôn O_O

Công nhận là ngoài việc biết Dương là con trai gia tộc Vũ Hoàng, 14 tuổi, giới tính boy ( Shi: chứ chả nhẽ girl =='), cung Cự Giải thì tôi với Lam mù tịt về cậu ấy!

.

.

.

- Phải chỗ này không Shin?- Một "chàng trai" với mái tóc vàng phong cách, một tay đút túi quần jean với những vết rạch cùng đầu gối rách tả tơi. Một tay cầm tấm thiệp màu hồng, đôi mắt màu nâu hết nhìn tấm thiệp lại nhìn căn biệt thự lớn trước mặt với vô số chiếc xe đắt tiền xếp hàng trên vỉa hè. Đôi chân đi giày Adidas trắng gõ gõ xuống đất.

- Ch...chắc đúng rồi Shi ạ...- "Chàng trai" bên cạnh gãi gãi bên má, chỉnh lại mũ lưỡi trai đen, khoé miệng giật giật.

- What? Sao lại chắc?- "Chàng trai" tóc vàng như muốn nhảy dựng lên.

- Sao tui biết!- " Chàng trai" đội mũ lưỡi trai ỉu xìu nói.

Xin đính chính, hai "thằng" được giới thiệu trên kia chính là tôi và Lam. Tóc vàng chính là tôi còn đứa đội mũ lưỡi trai chính là cô nàng Phan Địa Lam. Như đã nói, tôi với Lam có cách gọi nhau hết sức kì cục. Shin là Lam, Shi là tôi. Hai cái tên không hề liên quan tới người được gọi.

Còn cái lí do hai đứa đang loay hoay ở đây đều bắt nguồn từ con khỉ Luffy...à nhầm...con khỉ Minh Dương mà ra. Nó đưa mỗi hai tấm thiệp ngoại trừ cụm từ " Biệt thự gia tộc Vũ Hoàng " ra thì không có cái gì liên quan tới địa chỉ cả. Lẽ ra nó phải ghi số nhà chứ!!! Mà tôi với Lam con cháu nhà thánh Zoro nên loanh quanh mãi không tìm thấy căn nhà mang tên " Vũ Hoàng " cả. Mà cái khu quý tộc này vắng tanh, chả có ma nào để hỏi hết! Giờ đã là 19:15 rồi đấy, trời không trăng không sao, ngoại trừ mấy cột đèn cao áp và điện trong căn biệt thự trước mặt ra thì không có cái gì để xác định phương huớng cả. Điên quá!

- Grừ...ngươi nhớ mặt ta đấy Vũ Hoàng Minh Dương...hôm nay ta không tìm được nhà ngươi thì ngươi xách định...- Bàn tay nắm chặt tờ giấy, mắt đỏ lựng như ma cà rồng. Xung quanh lửa bốc lên. Trông tôi rất giống Dracula hay cái gì đó đại loại

- Tôi nhất định sẽ băm vằm ông!- Địa Lam đấm vào gốc cây gần đấy, gằn từng chữ 1 cách nặng nề.

" Hey boy...làm con tim em mất đi một nhịp là anh đó..."

Chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị cái tên mà chúng tôi đang tìm hộc hơi

- ALO!- Nhấn mạnh vào màn hình cảm ứng,tôi hằn học tiện thể bật luôn loa ngoài

"- Hai người sao không vào đi đứng đó làm gì?" - Giọng từ trong điện thoại như đang nín cười. Tại sao lại có tiếng vang nhỉ?

- Rốt cuộc thì nhà ông ở chỗ quái nào vậy hả???- Lam giật điện thoại, hét vào

"- Trước mặt hai người đó!"- Dương cười.

TRƯỚC MẶT???

Tôi với Lam nhìn nhau xong quay ra nhìn căn biệt thự rồi nhìn lên tầng 2.

Một tên con trai với mái tóc đen chải ngược, áo sơ mi trắng không cài hai cúc trên cùng, quần jean trắng đang dựa vào lan can, tay cầm chiếc smartphone. Nụ cười mỉm thu hút.

- Kia là thằng bạn mình phải không Shin?- Tôi đờ đẫn mặt mũi, kéo kéo tay Lam

- Chắc không phải đâu Shi ha! Thằng Dương có bao giờ nó để tóc kiểu đó đâu!- Lam dụi dụi mắt, lắc đầu phủ nhận.

- Vào thì biết!- Tôi tắt điện thoại, lôi Lam đang đơ người đi

.

.

.

- Xin hỏi hai vị có giấy mời không?- Bảo vệ...hay xã hội đen mới đúng, đứng ra chặn cửa, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi cười nhạt, đưa tấm thiệp. Hắn nhìn thiệp rồi lại nhìn chúng tôi.

- Trong đây là tiểu thư Trần Phong Di và Phan Địa Lam mà...hai người...- Hắn gãi đầu. Tôi với Lam nhìn nhau. Vâng, trong thiệp thì là tiểu thư, nhưng tôi là retrap, Lam hôm nay lại quấn tóc vào mũ, áo phông đen, quần jean. Hắn chần chừ thì...

- Píp...Dạ thiếu gia...Vâng vâng!- Hắn vâng dạ rối rít với người trong điện thoại rồi cúp máy.

- Xin lỗi đã để hai tiểu thư phải chờ ạ!- Hắn cúi đầu rồi mở cánh cửa gỗ chạm khắc hình thần Posedon đứng trên ngọn sóng ra. Tôi cùng Lam bước vào trong.

.

.

.

Trong phòng khách lớn rộng thênh thang, trang trí bằng những ngọn đèn pha lê sáng lấp lánh, những bức tranh quý giá hàng trăm năm, giữa trần là chiếc đèn chùm pha lê hồng tinh xảo. Bên dưới là chiếc bánh gato 5 tầng cùng 1 bức ảnh tôi nhìn không rõ hình. Những quý ông quý bà vận trang phục mắc tiền, sang trọng vừa uống những ly rượu hảo hạng say sưa trò chuyện. Những vị tiểu thư quyền quý xinh đẹp cười khúc khích trước một vị công tử đẹp trai.

Khung cảnh này rõ ràng không dành cho hai đứa ăn mặc như đầu gấu này.

- Đúng là Vũ Hoàng có khác...kinh thật!- Lam chép miệng sau khi nhìn xung quanh

- Công nhận!- Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý

Thịch...

Bỗng tim tôi đập mạnh một nhịp, có cái gì đó sắc lạnh, đầy tà lực xuyên qua lồng ngực tôi. Tôi nhíu mày, mắt cảnh giác. Từ đâu ra thứ cảm giác này vậy? Tôi khẽ nhắm mắt lại để cảm nhận. Từ nhỏ tôi đã được người của ông trùm thế giới ngầm huấn luyện để trở thành Shinigami như hôm nay, việc tôi cảm nhận được nguy hiểm không có gì lạ. Luồng khí này rất mạnh, là sát khí!?

Tôi choàng mở mắt, ai có thể mang tâm hồn tà ác tới mức này chứ?

- Shi! Shi! Sao vậy?- Lam lay lay tôi

- Trong căn phòng này có sát khí!- Tôi chăm chú nhìn cánh cửa cạnh sân khấu, khẽ nói

- Sát khí?- Lam nhíu mày. Tôi gật đầu không đáp.

Phụt!

Đèn được tắt đi, chỉ có ánh nến le lói trong bóng tối.

- Cảm ơn các quý ông quý bà đã đến dự lễ sinh nhật của cố phu nhân nhà chúng tôi! Chúng tôi rất vinh dự vì sự có mặt của ông bà!- Một người đàn ông có vẻ là chủ nhà lên tiếng. Mà chủ nhà...là ba Dương chứ còn gì nữa!?

Bốp...bốp...bốp...

Những tràng vỗ tay vang lên. Tôi cố gắng nhìn kĩ gương mặt người đó. Tim vẫn còn đập mạnh, quái lạ thật. Tôi nắm chặt tay Lam đang nhìn xung quanh tìm ra nơi phát sát khí. Bữa tiệc này không đơn giản một chút nào.

Tách...

Điện lại sáng trưng, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Tôi cầm một dĩa bánh pudding lên cho có lệ. Lam không ngừng nhìn xung quanh, thi thoảng nhấp một ngụm soda dâu rừng. Tôi cũng thử thưởng thức một chút puding. Ưm...vị cà phê như tan ra trong miệng...thật tuyệt!

- Eh!- Một bàn tay đập bộp lên vai tôi và Lam kèm theo hai cái búng tai đau điếng. Và thế là...

- Kyaaa!!!- Hai cú xoay người đá nhằm mặt cái đứa vừa rồi.

Dương ngửa người ra sau, trước mặt là hai cái đế giày 3 phân cách 2cm

- Bị gì vậy hả?- Tôi và Lam đồng thanh hét. Tất cả những ánh mắt trong căn phòng sang trọng đổ dồn về ba đứa...