Hoàng Hôn Cuối Trời

Chương 4: Bữa tiệc sát khí (phần 1)




Đã được hai tuần... Tôi, Dương, Lam đã chính thức chơi với nhau được hai tuần. Tôi cũng không còn khó chịu về sự "hâm hâm" của Dương và phát hiện ra rằng: Cậu ta không phải người Sao Hoả! Cậu ta quá sức thông minh và giỏi!

Ban đầu tôi tưởng cậu ta chỉ được cái "mã" nhưng hoá ra, Dương cực thông minh và tất nhiên...hơn tôi!!!

Tôi và Địa Lam càng thân hơn khi mà tôi lôi cậu ấy vào 1 group otaku trên face. Đó là một học viện giả tưởng. Và cái điều đáng "lo" là...hình như hai đứa diễn hơi sâu nên khùng tới mức gọi nhau bằng tên giả cả trong học viện lẫn ngoài đường. Còn nữa nè, mỗi lần như vậy Dương lại lắc đầu vuốt trán và tỏ vẻ "bất lực". Á...Ú...đừng hiểu lầm câu này nhé! "Bất lực" là không làm gì nổi chứ không phải...Aaa...tự hiểu nha!

Tụi con trai bắt đầu trò gán ghép tôi với Dương ( và dĩ nhiên là đã bị tôi đập toè mỏ). Lâu dần chúng nó sợ, không nói nữa nhưng vẫn rúc rích với nhau. Ghét ghê cơ!

Có một điều mà tôi không hiểu là tại sao Địa Lam lại khó chịu với Dương cũng như Dương gặp Lam không cạnh khóe thì cũng gây sự để hai đứa chửi nhau tưng bừng. Điển hình như lúc này đây!

- Đàn ông con trai gì mà lề mề muốn ớn!- Địa Lam nói bằng giọng mỉa mai khi Dương xuống canteen với quả bóng trên tay, theo sát là những ánh mắt trái tim của tụi con gái ( bao gồm bà bác bán hàng)

- Ớ hớ...không dám làm "chị" Lam ớn ạ! Số "em" nó lề mề từ bé! "Chị" không thích thì sang bàn khác dùm!- Dương nhún vai, cợt nhả

- Hứ!- Lam hất mặt đi chỗ khác, lôi tay tôi - Cậu đi với tớ!

- "Chị" có đi đâu thì đi, để bạn "em" lại ạ! Mắc công người ta lại tưởng "chị" đây bắt cóc trẻ em!- Dương vẫn điệu cười ngọt xớt đấy, giữ tay tôi lại

- Tôi bắt hay không đ*o liên quan đến cậu hén!- Lam trừng mắt, lôi tôi đi tiếp

- Không nói được phải văng tục kìa!- Dương kéo tay tôi lại, dùng giọng khích bác

- Cậu...- Lam mắt đỏ ngầu, chuẩn bị nổ

- CON XIN HAI BỐ MẸ CHO CON ĐƯỢC BÌNH YÊN! TAY CON SẮP RỜI RA RỒI Ạ!!!- Tôi hét lên với hai kẻ đang lôi kéo tay mình. Tất cả giật mình quay ra nhìn. Không hẹn, hai người lập tức buông tay tôi ra như đã tập trước. Tôi trừng mắt, xoay xoay hai cánh tay như muốn rụng. Lam với Dương cười trừ với tôi, hai ánh mắt bỗng chạm nhau, tia lửa lập tức bắn ra tứ phía. Tôi chán nản lôi hai đứa bạn ra khỏi canteen trước khi cả 3 biến thành diễn viên hài đóng kịch cho mọi người xem.

.

.

.

- Thôi đủ rồi đấy!- Tôi chán nản với hai con người đấu mắt với nhau từ nãy tới giờ. Lạy Chúa, đã 30 phút ngồi trong vườn trường xem hai người này nhìn nhau rồi đấy!

- Có cần tôi tác hợp cho hai người về chung một nhà để nhìn nhau cho sướng không hả?- Tôi đập bàn

Cốp...

Không hẹn, đầu tôi được xơi hai cú cốc đau kinh dị, khói từ đấy bốc ra

- Ư...- Tôi ôm đầu, nhăn nhó

- Ăn nói vớ vẩn!- Lam chống hông, lườm tôi

- Cho cậu chừa nhé!- Dương mỉm cười

Cái...cái thể loại gì đây? Từ lúc chơi với hai đứa này, uy danh của Phong ca này mất hút. Tôi liếc hai đứa xấu xa này căm phẫn bỏ đi. Ở đó nhìn nhau cho sướng đi...xí!

.

.

.

- Đại ca! Uống lon Coca hạ hỏa!- Nhật Vũ vỗ vai đưa tôi lon Coca rồi ngồi xuống ghế. Canteen ngoài mấy bà bác đang liếc mắt đưa tình với Vũ thì vắng hoe. Lí do đơn giản! Tôi với nó cúp học mà! Nó là thằng đệ thân cận nhất với tôi. Cũng là hotboy khá nổi trong trường vì sự ngang ngược và tàn bạo tỉ lệ nghịch với độ hào hoa phong lưu của mình.

- Dạo này em thấy đại ca khác hẳn!- Vũ lên tiếng sau khi săm soi tôi từ đầu đến chân.

Tôi dừng động tác xoay lon lại, nhìn nó:

- Khác gì?

- Đại ca không cốc đầu em mới nói!- Nó dò xét tôi. Sặc...>< có bao giờ tôi đánh nó đâu?

- Nói!- Tôi phẩy tay, nhìn nó

- Đại ca hiền hơn, ít bị lên phòng giám thị, không chơi nhiều với bọn em! Cũng không hay đánh lộn nữa...- Nó trầm ngâm, mắt nhìn ra phía sân trường rợp nắng. Tôi giật mình...không phải vì gương mặt khác ngày thường của nó mà là những gì nó vừa nói. Tôi bất chợt nhận ra, từ khi Dương và Lam xuất hiện trong cuộc sống của mình, tôi dần thay đổi. Ít quậy hơn, không đâm đầu vào những trò nghịch dại kinh dị với đám con trai nữa. Tôi thấy mình suy nghĩ nhiều hơn...về cậu ấy.

Rồi tôi lại thấy sợ. Đứng trước sự thay đổi của chính mình, nó tốt hay xấu? Nó có biến tôi thành người khác hay không?

.

.

.

- Phong! Phong! Bị gì vậy?- Lúc tôi chìm vào những dòng suy nghĩ quay cuồng thì một ai đó lắc mạnh người lôi tôi về hiện tại. Đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Dương, Lam và tụi con trai

- Hơ...bị gì?- Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. H...hình như đã tới giờ nghỉ giải lao. Cả đám chúng tôi đang thu hút ánh mắt của tất cả mọi người

- Đại ca...đại ca ngồi im lặng không cử động nãy giờ. Em gọi quá trời mà không phản ứng...- Vũ ấp úng

- Cậu có sao không?- Lam sờ tay lên trán tôi

- Hì hì! Không sao không sao! Bị...muỗi chích!- Tôi xua xua tay ra hiệu giải tán kèm theo lí do hểt sức...vớ vẩn. Chúng nó bỏ đi, không quên ngoái lại nhìn tôi một lần

- Con muỗi này muỗi điện nà! Chích người mà đơ luôn!- Lam liếc liếc tôi, ngồi xuống ghế. Tôi cười trừ, biết thừa nó đang xỏ đểu mình mà!

- Hai anh chị nhìn nhau xong chưa?- Tôi nhăn nhở

- Làm hoà rồi!- Dương đan hai tay vào nhau, chống cằm

- Úi chà! Nhanh ghê!- Tôi tròn mắt cảm thán

- Đúng rồi! Có cái này cho hai cậu!- Dương đặt lên bàn hai cái gì đó màu hồng...