Hoàng Hôn Cuối Trời

Chương 2: Vũ Hoàng Minh Dương




"Mabushi hizashi oseni hasiri dasu machi no naka.Tatakareta itsomo no youni kata o.

kimini muchou na koto ni wake nan tenai noni.

sono ude wa karamu koto wa nai.

itsomo ma ni ha hitomi ubawareta hajimatta.

hanasanai yuruganai CRAZY FOR YOU!

Kimi ga suki da to sakebital ashita o kaete miyou

koori tsuiteru toki o sakebital yuuki de humidasou.

kono atsui omoi o uke tomete hoshii....."

( Slam Dunk - Baad)

Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm lời bài hát trong headphone. Càng nghe càng nghiện!

...Nhốn nháo...nhốn nháo...

Cổng trường được " bao bọc" bởi rất nhiều nữ sinh. Ô nô! Quả này phải leo rào trèo tường rồi!! Chắc 100% là lại có anh hotboy nào tới rồi! Cảnh này trong phim có nhiều lắm nà!

Nghĩ vậy, tôi len lén...phóng qua bờ tường. Đây là nghề của tôi...haha! Bờ tường thân yêu!

Phịch...

Đáp đất nhẹ nhàng. Tôi phủi tay, cười đắc thắng!

- Lại gặp cậu nhỉ?- Giọng nói trầm trầm khiến tôi rợn tóc gáy, nụ cười đông cứng lại. Cha mẹ ơi, đừng nói là tên khùng hôm qua nhé...ai đó hãy nói với tôi là "Không" đi!!!

- Hơ hơ...chào...chào cậu...- Tôi quay lại với 1 nụ cười méo mó và gượng gạo.Huhu...sao tôi thấy sợ tên này thế nhỉ???

- Cho mình biết tên cậu được không?- Cậu ta dùng nụ cười trẻ con như lần trước "dụ dỗ". Ôi mềm hết cả người!

- Hả...à...tôi tên gì...à à...Trần Phong Di...Cò...còn cậu?- Tôi lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn lắp bắp. Sao run dữ vậy nè!

- Di ư? Tên cậu lạ thật!- Cậu ta làm điệu bộ giống Conan suy luận. Vâng, tôi biết tên tôi cực kỳ lạ ý chứ. Không cần làm mặt thế đâu =="

- Làm gì căng thẳng thế! Mình có ăn thịt cậu đâu?- Cậu ta cúi xuống, vẫy vẫy tay trước mặt tôi. Tôi gượng cười. Không cần cậu ăn thịt tôi cũng hãi cậu lắm rồi!

- Cậu đúng là kỳ lạ! Mình tên Dương! Vũ Hoàng Minh Dương! Nhớ kỹ nhé! Giờ tớ có việc, tạm biệt cậu!- Lại như hôm qua, biến mất như kiểu ma ý O_O

Cơ mà cậu ta nói gì nhỉ? Vũ Hoàng Minh Dương...Vũ Hoàng...Ể...không phải chứ??? Làm ơn hãy nói không phải đi...nhưng tụi con gái...cậu ta...cậu ta cũng rất...ưm...đẹp trai...Aizzzz, bỏ đi bỏ đi!

.

.

.

Lớp 8a1

Vị giáo viên chủ nhiệm với biệt danh "Thợ săn" mặt nghiêm nghị bước vào, học sinh bên dưới đang nhốn nháo im bặt hết trừ một đứa

- Hôm nay lớp chúng ta sẽ đón chào 1 học sinh mới, là ai thì...- Nói đến đây cô giáo ngưng bặt vì những chữ "Z" đang bay lơ lửng phía cuối lớp.

Cả lớp nín thở theo dõi từng...gót giày(!?) của cô, thầm nghĩ:" Xong rồi! Chết cô chủ nhiệm rồi!"

- Trần Phong Di!!!! Em coi tôi là gì hả??? Ngang nhiên ngủ trong giờ của tôi!!!- Cô chủ nhiệm hét vào mặt cái đứa đang gác chân lên bàn, khoanh tay, gục đầu ngủ như mấy ông xe ôm. Ờm...chắc thêm đôi dép tổ ong cùng con xe Wave thì chuẩn luôn

-...Chẹp...- Không phản ứng. Cô chủ nhiệm mặt đen lại, bọn học sinh bịt tai, cúi đầu như kiểu tránh boom, có đứa còn đội nguyên cái mũ bảo hiểm

- TRẦN.PHONG.DI!!!- Tiếng hét long trời lở đất may mắn lôi kéo người đang ngủ say như chết kia dậy

.

- Chậc...tao đã bảo bọn mày im rồi cơ mà!- Tôi uể oải dậy, nói bằng giọng khó chịu. Hể...sao đứa nào đứa nấy bịt tai ôm đầu vậy cà? Tôi ngu ngơ nhìn xung quanh rồi tò mò ngẩng lên...tada...cô chủ nhiệm thân yêu mặt đỏ bừng, tai và mũi xì khói. Toi cơm rồi má...

- Cô ơi...học sinh mới thì sao ạ?- Cô bạn bàn bên cạnh nhanh nhảu hỏi. Cô giáo bỗng nhớ ra đại sự, hậm hực đi lên, trước đó còn lườm tôi 1 phát cháy người.

- Hơ...cảm ơn...- Tôi thoát nạn, cảm kích quay sang bên cạnh. Cô bạn bàn bên mỉm cười rồi gật đầu

Lí do tôi gọi bằng " Cô bạn bàn bên" hết sức đơn giản. Tôi có biết tên qué đâu! Trong cái lớp này ngoài bạn lớp trưởng Nhã Trúc ra tôi chả biết tên đứa nào cũng như không nhớ nổi mặt hội con gái. Vì có bao giờ họ tiếp xúc với tôi cũng như tôi chả buồn nhìn những bộ mặt trát phấn ấy. Họ ghét tôi lắm mà! Nhưng có vẻ cô bạn vừa nãy thì không...

Ủa...cô giáo đang nói gì ta...học sinh mới...

Tôi gãi đầu ngu ngơ.

- Em vào đi!- Cô giáo lấy lại bộ mặt tươi cười. Hử...sao tự dưng da gà da vịt nổi lên vậy nè? Có điềm...có điềm...

- Chào mọi người!- Một giọng nói trầm trầm cất lên cùng cái dáng người cao gần m70 bước vào. Ôi mẹ ơi...không phải chứ...không phải cậu ta chứ??? Sống lưng tôi lạnh toát! Và theo như dự đoán...bọn con gái sẽ...

- Á Á Á Á!!!!! Anh Dương!!!!- Một cô bạn ( xin lỗi tôi không biết tên) ôm tim hú hét

- Hãy chém tôi đi!!!!- Cô bạn khác ôm chầm lấy bạn mình, kêu gào

- Mình thật may mắn!!!- Nhã Trúc (!?) nhanh chóng sửa soạn lại đầu tóc

Và còn hàng hà sa số những câu nói kiểu đó của 18 con vịt trời. Ôi ôi...những trái tim bay ra như nã đạn từ mắt bọn họ. Kinh dị...quá kinh dị...

- Grừ...có gì hay...- Bàn bên nói nhỏ. Ya...cô bạn này được nha! Hí hí!!! Không ngờ vẫn còn người giống mình ở trong trường này!

Tôi có hoang tưởng không ta? Sao có cảm giác cậu ta đang nhìn mình nhỉ? Chắc không đâu vì vị trí của tôi đã được hai thằng đệ tử to cao che cho rồi.

- Các em nhớ chú ý giúp đỡ bạn!- Cô chủ nhiệm quay sang Dương- Em muốn ngồi đâu?

Và tất nhiên sẽ lại...

- Ngồi cạnh mình này!!!!- Nhã Trúc hớn hở

- Không! Chỗ mình sạch hơn!!!- Cô nàng thứ 2 không thua kém,đẩy Nhã Trúc ra chỉ vào chỗ của mình

- Chỗ mình tuyệt nhất!- Lớp phó Văn-Thể-Mĩ đẩy 2 người đang cấu xé nhau kia ra, quảng cáo

V.v

Con trai lớp tôi chỉ biết cười trừ xấu hổ thay cho tụi nó. Tôi lắc đầu, lôi quyển "Hắc Quản Gia" từ trong cặp ra đọc giết thời gian. Mấy vụ này rất nguy hiểm, con gái đáng sợ lắm

- Cộp...Em ngồi đây thưa cô!- Một cái balo đen trắng có hình Ichigo trong Bleach. Hơ...là Fan Anime sao?

- Lại gặp rồi ha Di!- Cậu ta cười như lần trước, chống cằm. Tôi giật mình, nhanh chóng cầm quyển truyện lên.

- Gọi tớ là Phong, đừng gọi Di!- Tôi chúi mặt vào quyển truyện, cảnh giác nhìn xung quanh. Sao cậu lại muốn ngồi đây chứ T_T!? Hại tôi rồi đó bạn ơi!

- Sao vậy? Ngồi thẳng lên coi!- Dương lấy quyển truyện, lá chắn bảo vệ tôi khỏi 18 tia laze trong lớp đang chĩa về mình

- Aizzz...cái cậu này thật là...- Tôi chán nản nhìn tên người Sao Hoả này. Giờ thì tôi thành tâm điểm để bọn nó nã súng rồi =="

- Tại sao không được gọi cậu là Di?- Dương làm bộ mặt tò mò

- Nghe quá yếu ớt! Tóm lại gọi tớ là Trần Phong, Phong hoặc Phong ca! Ok!- Tôi nghiêm mặt

- Phong ca??? Thích làm soái ca hả?- Dương lại trưng bộ mặt ngu có thương hiệu của mình ra

- Khùng vừa thôi! Viết tắt của Phong Đại Ca!- Tôi tự hào nói, gõ vào đầu cậu ta

- Trời! Đại ca ấy hả? Cậu sao?- Cậu ta ngạc nhiên

- Chứ còn ai? Nếu không tin cứ hỏi bất kỳ đứa nào trong trường hay trong lớp này xem!- Tôi vênh mặt. Hí hí! Tuyệt wá xá! Quý tên này rùi nha!

- Vâng...Vâng...Tớ đang tự hỏi không biết cậu có phải là con gái không đây!- Cậu ta nhún vai bất đắc dĩ nói

- Còn tớ muốn hỏi ông trời xem có phải cậu là cháu chắt gì của ổng rớt xuống Trái Đất hay giống người mới từ Sao Hoả xuống đây đấy!- Tôi trừng mắt, lấy sách vở ra để lên bàn và...đọc truyện!? Hôhô! Có tiết nào tôi chịu ngoan ngoãn ngồi học đâu ^^!

1 lúc sau...

- Không học à?- Dương, học sinh nghiêm túc từ nãy tới giờ nghe giảng quay sang hỏi

- Không!- Tôi lắc đầu

- Tại sao?- Dương

- Ghét giáo viên!- Tôi

- Sao ghét?- Dương tiếp tục hỏi

- Hay càu nhàu!- Đã bắt đầu khó chịu

Cậu ta hỏi hết câu này tới câu khác. Và...

- TRỜI ƠI HỎI LẮM THẾ!!! THA CHO TÔI!!!!!!