Thiên Ân ngủ rất lâu,cũng không ai đánh thức. Họ không làm phiền nó. Nấu cho nó ăn. Phần việc của nó họ cũng làm luôn.Mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình. Không ai đến tìm gặp nó nữa. Phong và Vy làm đủ mọi cách để mua vui cho nó. Nó cũng vui vẻ hơn một chút.
"Gâu.. gâu... "
Thiên Ân dừng bước. Đưa mắt nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng sủa.
"Gâu... gâu... "
À, hóa ra là một chú cún bị bỏ trong một cái hộp. Nó bế lên. Đáng yêu quá! Chú cún có bộ lông trắng muốt, người lại tròn trịa, trông cứ như cục bông di động. Dễ thương vậy mà ai lại nhẫn tâm bỏ rơi nhỉ?
"Gâu.. gâu... "
Chú cún cọ cọ vào tay Thiên Ân. Rất dễ chịu. Nó thích thú đùa giỡn và mang về nhà.
"Gâu... gâu.. gâu"
Dường như con cún rất thích nơi sạch sẽ. Nó lăn lộn trên sàn nhà mới lau. Hưng hét toáng lên:
-Trời ơi là trời! Ở đâu ra cái con cẩu này vậy?
-Là của tôi mang về. -Nó bế con cún lên.
Quân và Nguyên cùng nhìn chằm chằm vào cục bông trên tay Thiên Ân, vẻ mặt đầy cảnh giác. Nó nhìn vẻ mặt biến hóa của họ mà dở khóc dở cười. Chỉ là một con chó thôi mà, làm gì phải đề phòng như thế.
-Nó đẹp nhỉ? -Thiên Ân cười cười, tung tăng cùng con cún lên lầu.
"Gâu... gâu... "
3 chàng trai nhìn nhau, trong lòng cảm thán:"Con cẩu đáng ghét! "
-Bông, ta gọi mày là bông nhé? Ha ha, bông bông.
Nó xuống nhà, thấy ngay khuôn mặt bốc lửa của Hưng baby.
-Rồi tôi sẽ quẳng nó đi nếu nó phá hỏng bất cứ thứ gì.
-Sẽ không đâu, bông nhỉ? -Nó vuốt ve con cún.
-Bông? -Quân nhìn con chó-Em gọi nó là bông?
-Thì trông nó như cục bông còn gì.
-Như cục kẹo thì có. -Hưng nói.
Con chó lắc lắc cái mông về phía Hưng tỏ vẻ khinh thường, sau đó lại chỗ của Nguyên. Cậu đang đọc báo, liền thấy cái gì đó mềm mềm quấn quanh chân.
"Gâu... gâu... "
Nguyên nhíu mày, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt. Liền lôi con bông lên quẳng vào người Quân. Quân "a" một tiếng, lườm lườm con cún. Cuối cùng đuổi nó về phía Thiên Ân.
-Các anh thật là... đừng có ghét bỏ như thế chứ.
Con Bông ra vẻ ủy khuất, cọ vào chân Thiên Ân làm nũng.
-Nó con đực hay con cái?
-Con đực thì phải.
3 người lập tức muốn bóp chết con tiểu cẩu đang cọ tới cọ lui trong ngực Thiên Ân.
-Không, là con cái. Tôi nhầm. Con cái đó.
3 người liền thở phào nhẹ nhõm. Ừm... tuyệt đấy. Là con cái:3
-Nào, đi uống sữa nha cưng.
Mấy ngày sau Thiên Ân bận rộn với việc học và thi cử, đều nhờ 3 người kia chăm sóc Bông. Cả 3 đều phát điên phát khùng với con chó này. Nó quậy phải biết. Tiểu cẩu cắn đứt đôi giày của Quân, xé rách đôi tất của Hưng và làm vỡ cái lọ hoa thủy tinh của Nguyên. Chưa hết, 3 người còn phải dọn bãi "chiến trường " của con cẩu đáng ghét nữa.
- 02,cậu có thấy dây giày của tớ đâu không?
-Con cẩu tha vào bếp rồi.
-Ôi chúa ơi.... -Hưng lật đật chạy vào bếp.
Tới lượt Quân:
-02, cậu có thấy mấy cái tờ tài liệu tớ để trên bàn không?
-Cậu làm rơi nên bị con cẩu cắn nát rồi. Tớ bỏ trong sọt rác ấy.
-Con chết mất mẹ ơi...
Nguyên ngồi trên ghế sửa lại dây đàn guitar bị con Bông cào đứt. Cậu sắp phát điên lên mất. Con cẩu lọt vào phòng cậu lúc nào nhỉ?
3 người thấy Thiên Ân như thấy thần hộ mệnh. Hưng khóc hết nước mắt:
- Ôi nhóc, cuối cùng em đã về.
Con Bông nhảy lên người Thiên Ân, sủa nỉ non làm nũng. Mặc kệ lời kết tội của 3 anh chàng kia, nó cùng cục Bông thong thả lên lầu.
-Aiz... đúng là chủ nào tớ nấy, không khác nhau tí nào!