Hạnh phúc luôn là thứ mà con người muốn có. Nhưng tìm thấy và nắm giữ hạnh phúc là 2 điều hoàn toàn khác nhau. Xin tự giới thiệu 1 chút,tôi là Hoàng Thiên Ân,1 cô gái rất ko bình thường như mọi cô gái khác. Mặc dù ngoại hình tôi cũng thường thôi,chẳng có gì là cuốn hút hay hấp dẫn cả. Và tôi cũng chẳng buồn vì điều đó. Nhưng ngược lại, tính cách của tôi khá đặc biệt,có thể nói là kì quặc đi. Tôi có thể vui vẻ nhưng vài giây sau lại thấy buồn phiền bực tức ngay. Nhưng tôi lại giỏi trong việc kiềm chế và che giấu cảm xúc. Nói tôi lạnh lùng,ko sai,vô cảm,rất đúng. Tôi thờ ơ vs mọi thứ ko liên quan đến mình. Đơn giản, tôi ko muốn chuốc lấy phiền phức. Phiền phức mà tôi đã trải qua đủ cho cả cuộc đời rồi.
Giờ hãy để tôi kể cho các bạn nghe 1 câu chuyện, mà nhân vật chính là tôi......
* *
*
- Cô còn có việc phải đi, cháu cứ theo chỉ dẫn mà tìm nhà nhé.
Nó gật đầu, xách balô lên và kéo vali đẩy vào taxi. Ko quên chào cô Nghiên 1 câu. Chiếc xe dừng tại 1 khu phố dành cho dân đại gia. Tại ngôi nhà màu xám số 123. Nếu ko nhờ phúc của cô Nghiên thì có lẽ cả đời này nó chẳng bao giờ có thể đặt chân lên khu phố này, mà hiện giờ đang lang thang khắp các nhà trọ ọp ẹp tìm chỗ ở. Ờ, nó ko muốn nghĩ đến cái viễn cảnh của 1 sinh viên nghèo rớt mồng tơi nữa. Thở dài 1 hơi, nó cất bước vào nhà. Ko cần bấm chuông, rất tự nhiên vì cô Nghiên bảo đây là nhà của nó thì cứ tự nhiên thôi. Mặc dù cô trước đó đã cảnh báo rằng chủ nhà đó rất rất khó tính và.....đáng sợ. Mặc kệ, nó gạt đi,chỉ cần ko gây phiền phức là đc.
Căn biệt thự quả ko tầm thường. Nhìn xem, các vật dụng trong nhà toàn đồ đắt tiền. Đủ để biết chủ biệt thự này giàu có đến mức nào. Cô Nghiên bảo là cháu cô, nhưng ko chỉ có 1 người. Nó cũng ko quan tâm lắm. Căn nhà ko có ai cả, có lẽ họ đi ra ngoài hết rồi. Thế cũng tốt. Nó lặng lẽ bước lên lầu, chìa khóa cô Nghiên đưa phòng số 4. Là căn phòng cạnh cầu thang. Bên trong rất rộng rãi, sạch sẽ, gọn gàng. Rất tốt, rất ưng ý. Tuyệt hơn là còn có 1 chiếc đàn piano gần cửa sổ. Nó vuốt ve cây đàn 1 lúc. Cây đàn này đã đc dùng qua dù trông vẫn còn mới.
Đồ đạc của nó ko nhiều,xếp chút là xong. Buồn cười nhất là tủ quần áo to như thế mà quần áo của nó chỉ chiếm 1 góc nhỏ. Ờ.... thôi ko sao. Điện thoại trong túi áo vang lên, bản nhạc piano du dương phát ra. Nó nhấc máy:
- Thiên Ân, thế nào? Cháu vừa ý chứ?
Nó mỉm cười đáp:
- Vâng, mọi thứ rất tốt ạ.
- Ừ.....Cháu cố gắng chung sống hòa hợp vs chủ nhà nhé.
- ko sao ạ, chỉ cần cháu ko làm gì ảnh hưởng đến họ là đc.
- Ừ, thế nhé, bảo trọng, cô sẽ tới thăm cháu sớm thôi.
- Vâng, chúc cô 1 ngày tốt lành.
- Cháu cũng vậy.
1 ngày vô vị lẳng lặng trôi qua. Trời đã sẩm tối, căn nhà thêm phần lạnh lẽo. Từ sáng tới giờ chẳng có ai về nhà cả. Nó mệt mỏi dựa vào ghế sofa, mở TV và chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.
" Cạch". Cửa lớn mở ra, 1 chàng trai bước vào.