EDIT: TỬ SA
“Hì hì, ta chỉ là muốn khen huynh thôi mà, gian thần ở đây cũng không phải là người nào cũng có thể làm, cái gọi là gian hùng ra lệnh thiên hạ, ai chẳng có chút thủ đoạn, huynh không gian thì kẻ khác sẽ gian, vẫn là bản thân mình gian chút là tốt rồi. Gian trá có nguyên tắc, sẽ không có hại, ta cho rằng là rất tốt.”
Vương Lam Phong hết sức ngạc nhiên, trong lòng rất lấy làm lạ, loại quan niệm thị phi này, thực tại không phải ai cũng có thể ủng hộ.
Chưa từng trải qua trắng đen phải trái đảo điên.
Người bình thường trong lòng vẫn ưu tiên duy trì sự quang minh lỗi lạc cùng chính nghĩa.
Nha đầu này từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp, trên cơ bản rất ít tiếp xúc với những chuyện đen tối.
Nàng lại nói tron gian có chỗ tốt.
Thực khiến người ta kỳ quái là sự từng trải giản đơn của nàng sao lại có cái loại tư tưởng này.
“Doanh Nhi, muội nói đúng, triều chính phức tạp, không phải ai cũng quang minh lỗi lạc cả, kỳ thực chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn quá trình ra sao cũng chẳng quan hệ gì, so với thành tựu, chút bẩn kia căn bản chẳng là gì.”
Vương Tâm Doanh hết sức kiêu ngạo nói: “Vì thế ca ca, huynh phải tiếp tục nỗ lực một chút để làm thiên hạ đệ nhất cáo già, so với anh hùng, ta cảm thấy cáo già có mị lực hơn nhiều, có quyền thế có kiên quyết có thủ đoạn có dục vọng, đây mới là con người có lý tưởng thật sự. Cái gì mà liều mạng trung thành với hoàng đế triều đình chứ, đều là bọn nịnh bợ, người sống là nên vì mình mà sống. Bọn anh hùng quá mức trung thành cổ hủ, rất không thú vị.”
Vương Lam Phong phát hiện thấy nha đầu này còn lớn mật hơn hắn.
Tuy hắn không có tư tưởng trung quân gì, bất quá vẫn là để ở trong lòng không nói ra.
Nàng lại trưng một bộ dạng đương nhiên nói ra những lời có hơi thế tục thế này.
Hắn thật không rõ những thứ đó có phải là Tây Tịch tiên sinh chính tông hay không nữa.
Sao lại day dỗ ra một nữ tử tư duy hoàn toàn tương phản với thế tục như vậy.
“Được, hiếm thấy muội muội ta có cách nhìn như vậy, Doanh Nhi ta phát hiện ta thật sự chưa từng hiểu rõ muội.”
Hắn buông rũ mi dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.
Vương Tâm Doanh cũng cười dịu dàng lưu chuyển sóng mắt:
“Cũng như nhau thôi, trước kia ta cũng cảm thấy ca ca huynh là nhân vật thần tiên, bất quá hiện tại… Hình tượng gì so với huynh thích hợp ta, à, ma vương đi, hóa ra bản tính của huynh lại giấu kỹ như vậy.”
“Bởi vì huynh muội họ Vương chúng ta đều không phải là vật trong ao, gặp phải mưa gió liền hóa rồng. Bất quá, vô luận ta là người thay đổi phức tạp ra sao, ta vĩnh viễn sẽ luôn yêu thương muội bảo hộ muội, cùng với người Vương gia chúng ta.”