EDIT: TỬ SA
Phân phó người hầu đem cái đám nam nhân đang mưu đồ đánh thức Vương Tâm Doanh ngăn lại.
Vẻ mặt lúc ngủ của nữ hài tử, sao có thể dễ dàng để cho bọn nam nhân ngoại trừ hắn ra nhìn thấy.
Muội muội hắn hẳn là thứ cao quý và thiêng liêng nhất.
Hắn sẽ không để cho những nam nhân khác lén ngắm vẻ mặt an bình như thế này của nàng đâu.
“Doanh Nhi, đi thôi, nghi thức kết thúc rồi, về nhà rồi hẳn ngủ.” Vương Lam Phong nâng đầu nàng lên, nhẹ nhàng lay tỉnh.
“A, trời sáng rồi sao?”
Vương Tâm Doanh ngủ đến mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn quên mất chuyện lễ cập kê.
Mông lung mở mắt, dụi dụi mắt, nhìn sắc trời.
Vương Lam Phong cười nhéo nhéo mũi nàng, ôn nhu nói: “Không phải trời sáng, mà là sắp tối rồi, mau về nhà ngủ đi!”
Vương Tâm Doanh không biết nói gì nhìn trời xanh: “Ca ca đùa ta à, mặt trời còn ở trên đỉnh đầu, huynh cho rằng mắt ta có vấn đề à.”
“Mắt muội không có vấn đề, chỉ là đầu…” Hắn cố ý kéo dài.
“Hử? Huynh nói đầu ta thế nào…” Nàng híp mắt âm trầm tra hỏi.
Dám nói đầu nàng có vấn đề, nàng sẽ ném hắn qua eo biển Mã Lục Giáp nuôi cá mập.
“Đầu… cũng không có vấn đề gì a!”
Vương Lam Phong xấu xa che miệng cười to, trong mắt sóng nước dập dìu, u mi không sao định hướng.
Vương Tâm Doanh bị điện giật.
Cảm thấy vị ca ca giả này đột nhiên trở nên có chút hút hồn.
“Hừ, ca ca thật là càng ngày càng xấu xa, Tây Lăng là nơi hư hỏng nào thế, ca ca trước đây ngây thơ thần tiên như vậy, giờ đã trở thành tên gia hỏa giỏi mồm miệng thích đùa giỡn rồi.”
Nàng giả vờ lắc đầu buồn bã thở dài.
Vương Lam Phong nhướng ày, rất có thâm ý cúi đầu nhìn nàng:
“Con người là sẽ thay đổi, trở nên ngày càng thích ưng hơn với cái thế giới này, sau đó vượt qua mọi người, trở thành kẻ mạnh, có quyền lực mới có thể đem thứ mình muốn đùa giỡn nắm trong tay, quyền thế là thứ tốt.”
Lúc Vương Tâm Doanh thấy hắn nói đến quyền thế, thần sắc ngạo nghễ, ám quang nơi đáy mắt lưu động.
Cả người tản ra khí tức đen sẫm.
Đó là khí tức bễ nghễ đặc trưng của quyền thần.
Cái gọi là dưới một người trên vạn người, đại khái là như thế.
Nhớ lại cậu thiếu niên thanh nhã như thần tiên lúc nhỏ.
Cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, ký ức đều đã trở nên như mộng huyễn.
Bất quá điều này cũng không có gì không tốt.
Người có năng lực, nên làm nên một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt.