EDIT: TỬ SA
Những vầng mực nhàn nhạt, dưới nét phác thảo của nàng.
Biến ảo thành từng đóa phù vân, phiêu diêu như tiên giới.
Khi múa xong thì bức tranh sơn thủy dường như đã được hoàn thành.
Chỉ thấy trên bức tranh cỡ lớn, sương mờ mây bay, từng dãy núi uốn lượn khúc chiết xinh đẹp hiếm thấy.
Có một ngọn gió cô đơn thổi thẳng đến chín tầng mây, bày ra tư thế cao ngạo.
Ở dãy núi phía xa một dòng thác trong như ngọc cuồn cuộn đổ xuống.
Tràn ra khắp giữa những đám mây mờ ảo và khe núi, xuyên qua quần sơn, chảy về nơi xa.
Trên vách núi cao gần đó.
Một gốc cổ tùng cắm rễ sâu phía trên, hai chú hạc trắng đang nhẹ nhàng đáp xuống.
Cả bức họa nhìn từ xa tràn ngập hơi thở của sự sống.
Toàn cảnh là núi sông bao la hùng vĩ.
Vương Tâm Doanh ngừng múa, xoay người nhặt lên vài cây bút vẽ nhỏ, chấm mực.
Chậm rãi hoàn thiện bức vẽ.
Tinh tế mà phác thảo, mực nồng màu đậm, sau một phút, nàng hạ nét bút cuối cùng, trường khúc trong trẻo của Tô Linh Nhạc cũng đi đến phần kết.
Mọi thứ đều vừa vặn, thật sự đã đạt đến hoàn mỹ.
Vương Tâm Doanh nhìn lại bức họa lần nữa, vô luận ý cảnh hay là nội dung, đều đủ để lay động lòng người.
Lại nhìn xuống dưới khán đài, đã thành một mảnh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn bức tranh, trong mắt toàn bộ đều tràn ngập sự khó tin cùng kinh thán vạn phần.
Vương Tâm Doanh cười khinh miệt.
Nhìn đám người kia không còn lời nào để nói.
Những âm thanh vốn trêu chọc nàng như sấm, hiện tại đều bặt tâm bặt tích đâu mất.
Bất quá chỉ là một lũ người không có mắt, hừ, trên cái thế giới này có rất nhiều ngọa hổ tàng long.
Người ta không phát uy, liền xem người ta là mèo bệnh.
Hôm nay nàng chỉ là ra một tay, đám người kia liền bị khiếp sợ.
Vương Tâm Doanh mặc kệ biểu tình bị chấn động của đám người đó.
Sau khi ở trên đài tùy ý cúi chào một chút.
Liền đi xuống đài, thẳng về vị trí của Vương gia.
Nhìn thấy nàng rời đi, trên vị trí phía tây truyền đến vài tiếng vỗ tay.
Người vây xem lúc này mới như tỉnh mộng, mỗi người đều dùng hết sức vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay vang vọng khắp vùng.
Phần biễu diễn của các vị tiểu thư trước đó đều được vỗ tay rất nhiều, nhưng cũng không thể sánh với tiếng vỗ tay kinh người dành cho nàng.
Vương Tâm Doanh nhìn qua vị trí phía tây.
Đáp lại là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Mang theo ý cười cùng tàn thưởng, trên tay đang lay quạt xếp cán ngọc.
Một bộ dạng công tử phong lưu hào phóng.