Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn

Chương 118: KỲ TÍCH VŨ ĐỘNG






EDIT: TỬ SA
Lòng cũng không khỏi phiêu dạt vào trong vùng trời rộng lớn.
Vương Tâm Doanh trở lại trước bàn, một lần nữa lại mài mực, lấy một cây bút lông chuôi ngọc lớn, đầu bút to bằng nắm tay.
Trên khuôn mặt hoa sen kiều diễm, không kìm nổi hưng phấn.
Thầm mang theo tâm tình kích động.
Nàng vội vàng cầm lấy bút vẽ và nghiên mực đi đến trước bức tranh cực lớn.
Đặt nghiên mực xuống, chăm chú nhìn vào bức vẽ.
Sau đó cầm cây bút vẽ lớn lên, bắt đầu ở trên phần mực ảnh lộn xộn, hạ bút.
Sau khi hạ một bút, vẻ mặt nàng giãn ra nụ cười, nhất thời ánh mặt trời tỏa chiếu khắp nơi.
Khuôn mặt mỹ lệ của nàng mang đầy quang hoa mê hoặc.
Ngón tay Tô Linh Nhạc lướt nhanh trên huyền cầm, tiếng đàn dần cao vút đến tận mây xanh.

Lúc này thì.
Mọi người chỉ thấy trên đài bóng dáng màu tím lả lướt.
Có người không khỏi căng to mắt ra, nhìn chằm chằm vào nữ tử trên đài.
Cái gì?
Bọn họ không phải là hoa mắt chứ?
Vương Tâm Doanh cư nhiên là đang nhảy múa.
Tay áo dài tím, tà áo hoa lệ theo động tác mạnh mẽ của nàng mà bay lượn trên không.
Cực kỳ giống như huyễn ảnh của một mảnh biển hoa tử sắc đang nở rộ trên đài.
Nàng vừa múa, vừa xoay vòng, khi thì buông nở, khi thì khép lại.
Ống tay phải lướt qua, bút vẽ trên giấy lưu lại một nét lại một nét.
Như nhẹ như nặng, như nhạt như nồng.
Vừa mới bắt đầu, còn chưa nhìn ra đầu mối gì.

Mọi người mở lớn mồm nhìn vũ đạo hoa lệ lại có lực của nàng.
Cảm giác được nàng múa rất đẹp.
Mỗi một động tác đều tràn đầy hơi thở, tràn đầy phong vị cổ điển.
Về sau mới chú ý đến là nàng hóa ra đang vừa nhảy vừa vẽ.
Ánh mắt bọn họ không khỏi theo động tác của nàng mà chuyển lên giấy vẽ.
Vừa nhìn.
Không thể nào——
Bức vẽ vốn nhuộm đầy mực, loang lỗ cực kỳ kia.
Cư nhiên lại dần hiện ra hình núi non, ghềnh thác.
Bọn họ bỗng nuốt ngược vào một ngụm lãnh khí.
Ai cũng đều nhìn chằm chằm vào nàng, xem nàng thoáng chốc bay lượn, sau đó lại hạ bút như có thần.
Mỗi khi nàng xoay một vòng.
Hình vẽ trên tranh lại nhiều thêm một phần.
Những nét mực loạn thất bát táo kia, dưới nét bút kỳ diệu của nàng, dần biến chuyển thành núi non nhấp nhô trùng điệp.
Những vầng mực nhàn nhạt, dưới nét phác thảo của nàng.
Biến ảo thành từng đóa phù vân, phiêu diêu như tiên giới.