EDIT: TỬ SA
Bất quá chuyện đã đến nước này, cũng không còn biện pháp, chỉ hy vọng tiểu thư đừng đùa quá trớn thôi.
Lần nữa nhìn vào sân.
Vương Tâm Doanh vẫn còn đang mài mực, tạt mực loạn xạ.
Tấm giấy trắng như tuyết kia, giờ đã thành một mảnh hỗn tạp giữa mực đậm và mực nhạt.
Hoàn toàn nhìn không ra là cái gì, càng đừng đề cập tới giá trị nghệ thuật.
“Nàng ta thật lợi hại, vừa vào sân, đã bày ra giá vẽ, còn tưởng rằng nàng ta sẽ có cái biễu diễn gì hay lắm. Không ngờ đến nàng ta kém như vậy, toàn làm xằng làm bậy, trời ạ, chưa từng thấy qua có người nào ngốc như vậy. Nàng ta tưởng rằng nàng ta đến để chọc cười à!”
“Huệ Ngọc, có thể so sánh cùng muội, chỉ có mỗi Linh Nhạc tiểu thư kia thôi, vốn nàng ta đánh đàn cũng không tệ, bất quá tướng mạo nàng ta kém muội quá xa, chỉ là một tiểu gia bích ngọc, không thể so với đại khí ưu nhã của muội. Lần này muội tất thắng, cho dù muội không làm người dẫn đầu, phần cuối này cũng đã vãn hồi chút mặt mũi.”
Đám tỷ tỷ ngồi ở trên chiếu của Đỗ Huệ Ngọc, ai ai cũng đều là mỹ nhân trang điểm xinh đẹp.
Tuy không tuyệt sắc như Đỗ Huệ Ngọc, nhưng cũng thuộc dạng mỹ nhân nhất đẳng.
Bọn họ nói liên tục nói cười, không chút do dự mà châm chọc Vương Tâm Doanh.
Chỉ có Đỗ Huệ Ngọc là không nói gì.
Ánh mắt nàng ngay cả một lát cũng không rời khỏi Vương Tâm Doanh trong sân.
Từ sau khi Vương Tâm Doanh hoàn mỹ hoàn thành lễ cập kê.
Nàng đã không chút nào dám khinh thường nữ nhân kia.
Bởi vì nàng cảm thấy Vương Tâm Doanh, căn bản chính là một con sói đội lốt cừu.
Nếu lơ là đôi chút, sẽ liền cấp cho người ta một kích trí mạng.
Vốn tưởng rằng lúc Vương Tâm Doanh xem tiết mục còn đang ngủ.
Nhất định là đã định liệu trước.
Mà khi ra sân lại phô trương lớn.
Thần sắc của Vương Tâm Doanh quá tự tin, tự tin đến giống như thắng lợi đã là vật nằm trong lòng bàn tay, chỉ đợi nàng ta lấy đi mà thôi,
Bản thân không khỏi khẩn trương cực độ
Chỉ sợ nàng lại lần nữa kinh hồng chợt hiện, cấp cho người ta một kích ngoài ý muốn
Nhưng là, Vương Tâm Doanh kia cư nhiên ngay cả vẽ tranh cũng không biết.
Chỉ thấy nữ nhân kia cứ cầm lấy mực mà tạt lên trên giấy.
Hoàn toàn không để ý đến tiếng cười của người khác.
Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xằng bậy như vậy, hẳn là hồ đồ rồi.
Không thể uy hiếp đến đệ nhất danh của mình, như vậy, cũng tính là may mắn cho Vương tâm Doanh.
Nàng trong nháy mắt khôi phục lại sự tự tin, lộ ra nét cười hài lòng.