EDIT: TỬ SA
Vén tay áo lên, ưu nhã mà mài loại mực Tùng Lộ nổi tiếng nhất Thiên Phong thành.
Sau khi mài xong mực, mọi người đều nhất trí lui xuống.
Quan chúng đều chăm chú nhìn vào Vương Tâm Doanh, nhìn thấy nàng đang chậm rãi bước đến bên bàn, dừng lại ở trước một dàn bút lớn nhỏ khác nhau.
Mọi người đều đang đoán thử xem nàng sẽ chọn loại bút nào để bắt đầu phác họa.
Dù sao cũng là một bức tranh cực lớn.
Hẳn là sẽ chọn loại bút vẽ lớn nhất.
Bằng không phải vẽ rất lâu, mới có thể vẽ đầy cả bức tranh.
Nhưng là sau khi Vương Tâm Doanh đứng lại ở trước bàn, cũng không có đưa tay lấy bút vẽ.
Mà là ——
Đưa tay về hướng nghiên mực đen huyền, cầm chặt lấy thành nghiên mực.
Quan chúng đều kinh ngạc.
Hành động của nàng thật là ngoài dự đoán của người khác, mọi người đoán không ra là nàng đang muốn làm gì?
Bầu không khí của toàn cảnh nhất thời trở nên khẩn trương.
Tất cả ánh mắt đều tập trung cả vào nàng.
Chỉ thấy cánh môi kiều diễm của Vương Tâm Doanh giương lên một nụ cười mỉm đầy tự tin.
Đôi mắt sáng vừa chuyển, giơ nghiên mực lên.
Nàng bình tĩnh đi đến trước mặt tấm giấy vẽ trống không kia.
Tay áo dài vung lên.
Mọi người chỉ thấy một đường mực đen huyền xẹt qua không khí.
“Ba” một tiếng rơi lên trên tấm giấy trắng như tuyết.
Nhất thời trên giấy lưu lại một ảnh mực đen đậm nhạt lớn, thâm trầm lại có lực.
Mọi người phát ra một tiếng kinh hô, toàn bộ đều choáng váng.
Qua hồi lâu mới hồi thần lại, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Chưa bao giờ thấy có ai vẽ tranh lại đem mực tạt đại lên trên giấy.
Vị Vương tiểu thư này dây dưa lâu như vậy, khiến bọn họ hồi hợp đến cực điểm.
Đột nhiên lại chỉ quái dị mà quơ tay như thế.
Thật khiến bọn họ thất vọng tới cực điểm.
Xem cái dạng này, nàng hẳn là chả biết vẽ tranh là gì.
Chỉ là tùy ý mà vào sân đùa vui, ngay cả kỹ năng vẽ tranh cơ bản cũng không có.
Xem ra lần này nàng nhất định là làm trò cười rồi.
Phía bên ngoài nhất thời ồn ào một mảnh.
Có một số đã bắt đầu trêu chọc Vương Tâm Doanh là muốn vẽ thứ quái gì.
Một mảng mực đen thấm đẫm cả trang giấy như vậy.
Dù nàng ta có thần kỳ đến mức nào cũng khó có thể bổ cứu.
Tiếng châm biếm, tiếng ồn ào phía dưới đều không ảnh hưởng gì tới Vương Tâm Doanh.
Khi nàng đã bước vào trạng thái vẽ tranh.
Thì sẽ hoàn toàn rơi vào trong thế giới của mình.
Sự vật bên ngoài, không quấy nhiễu được nàng nửa phần.