Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn

Chương 110: NỮ NHÂN KIA QUÁ KIÊU NGẠO RỒI…






Phải biết rằng khi vẽ tranh, giấy càng lớn, càng khảo nghiệm kỹ nghệ của họa sư.
Bởi vì một tấm giấy vẽ lớn có thể chưa đựng rất nhiều thứ.
Họa sư phải trù tính bố cục toàn bộ bức tranh, cần phải có công lực rất thâm hậu.
Bằng không khi vẽ xong một phần.
Rất khó để vẽ những phần tiếp theo.
Càng huống chi, giấy vẽ lớn như vậy, muốn vẽ xong trong thời gian quy định.
Căn bản là chuyện họa sự bình thường không thể làm được.
Trừ phi vẽ xằng vẽ bậy, bằng không muốn vẽ ra một bức tranh tinh diệu.
Chậm nhất cũng phải mất vài ngày.

Lâu thì cũng phải tám mười năm.
Muốn vẽ xong trong thời gian quy định.
Ngay cả họa sư lợi hại nhất Thiên Phong thành cũng làm không được.
Vương Tâm Doanh kia cũng là quá cuồng vọng mới định vẽ ra một bức tranh lớn như vậy.
Chắc nàng ta chỉ là đang làm bộ làm tịch, dọa người cho vui mà thôi.
Mọi người đều ôm trong mình thái độ không tin nổi nhìn xem thư đồng trong sân đem giấy vẽ trải ra trên mộc bản.
Không ít người lại thấp giọng cười nhạo nàng làm bộ làm tịch.
Không tin nàng có thể hoàn thành được bức tranh.
“Ồ, hóa ra chú chim nhỏ sẽ vẽ, hơn nữa còn vẽ một bức tranh cực lớn, xem ra nàng là một cao thủ đan thanh, trò hay đến cao trào rồi đây.”
Đông Mộ Ngạn dùng cán quạt gõ vào lòng bàn tay.

Biểu tình chán nản vì những tiết mục biểu diễn nãy giờ đã trở lại với vẻ đầy hứng thú.
Nam Kỳ Nghiệp lướt qua vị nữ tử cao quý ngạo nghễ trong sân.
Một thân tử sắc vừa ra sân, lập tức đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Khắp người nàng, tỏa ra một sức hút không ai có thể cưỡng lại.
“Nữ nhân kia quá kiêu ngạo rồi, cũng quá tự cao tự đại, ai, chuyện gì, cũng đều không để vào mắt. Hừ, sớm muộn gì cũng sẽ gây hại.”
Nam Kỳ Nghiệp không khỏi nhớ tới việc nàng ta cứ hết lần này đến lần khác không nhận ra mình.
Vốn tưởng nàng ta chỉ làm bộ làm tịch.
Hiện tại nhớ lại, nàng ta căn bản là trong mắt không có người.
Hoàn toàn không đem người khác để vào lòng.
Ngay cả một nam nhân như mình đây, nàng ta cũng không nhớ nổi.
Điều đó có thể cho thấy nội tâm nàng ta cuồng vọng đến cỡ nào.
Đông Mộ Ngạn có chút suy ngẫm nói:
“Cũng không phải ai cũng có thể kiêu ngạo, cần phải có thực lực, đế khí, mà quan trọng nhất là tâm thái, nàng không phải là nữ tử không hiểu thế sự, ngược lại là càng bình tĩnh giống như đã nhìn thấu tâm can của người khác. Ta cảm thấy thật tò mò, một thiên kim của đại gia, sao có được cái tâm thái bình tĩnh do được rèn dũa lâu ngày mới có như vậy. Ngươi không kỳ quái sao, một đại tiểu thư bình thường, nhưng trưởng thành thành một người cực kỳ xảo trá như vầy, càng nhìn càng kỳ quái.”