EDIT: TỬ SA
Vương Lam Phong hơi cảm thấy không vui, nhịn không được mà nheo mắt khiển trách.
“Doanh Nhi, muội chưa bao giờ ra ngoài lưu lạc một mình, nếu như muội tưởng rằng bên ngoài Thiên Phong thành vui vẻ an toàn như vầy, thì muội lầm rồi, trời đất bên ngoài đầy tàn khốc phức tạp khác xa so với trong tưởng tượng của muội, muội hoàn toàn là một tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, kinh nghiệm gì cũng đều không có, sao có thể làm càn.”
Vương Tâm Doanh dịu dàng cười, thần sắc cổ quái liếc nhìn hắn.
“Ca ca, huynh thật sự cảm thấy ta giống một tiểu thư khuê các bình thường ư? Không có ai vừa mới bắt đầu liền có kinh nghiệm cả, kinh nghiệm bất quá là do tích lũy mà ra thôi, chưa bắt đầu, thì sao có kinh nghiệm được.
Huống chi, Thiên Phong thành chỉ là một nước nhỏ, chuyện phát sinh ở đây, không khác gì hình ảnh thu nhỏ của một quốc gia, thế giới bên ngoài, sẽ so với Thiên Phong thành phức tạp đến đâu chứ.
Nếu ta có thể ở Thiên Phong thành mà độc bá một phương, ta ở thế giới bên ngoài, cũng có thể tự đảm đương một mặt giống vậy. Đây không phải là ăn nói lung tung, ca ca, huynh phải tin rằng trên đời này không thiếu gì thiên tài, muội muội huynh, tuyệt đối sẽ không khiến huynh mất mặt.”
Vương Tâm Doanh ngẩng cao đầu, tự tin nhướng mày.
Mỗi một câu của nàng, không hề hùng hổ dọa người, nhưng lại có loại sức mạnh bức ép thản nhiên.
Làm người ta không tự chủ được mà nghe theo.
Nghĩ rằng nàng quả thực không phải là đang ăn nói lung tung.
Một tiểu thư khuê các quả thực chưa từng trải gì.
Nhưng là một đại tiểu thư từng chung chạ với đám hắc đạo, ô uế mà lớn lên.
Nàng đã nhận thức qua quá nhiều chuyện lớn có thể khiến cho những người bình thường khiếp sợ, thấy qua quá nhiều vẻ mặt cùng lòng người phức tạp.
Màn đen cùng sự phức tạp biến đổi của xã hội hiện đại, sẽ không ít hơn cổ đại.
Nàng đã có thể ở trong cái kẽ hở đen tối kia mà sinh tồn.
Thì cái gọi là đi lang bạt kia, kỳ thực chỉ là chuyện nhỏ, nàng không chút nhăn mày.
Vương Lam Phong chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ mảy may không nghe lời khuyên của mình, khư khư cố chấp, không khỏi giận tái mặt, lạnh lùng nói:
“Doanh Nhi, nếu muốn ta để uội đi, vậy liền chứng minh cho ta xem xem, muội có cái thực lực đó đi.”
Vương Tâm Doanh thấy hắn bình thường ôn nhu cư nhiên lại tức giận với mình, hơi hơi sửng sốt.
Nhưng nghĩ một chút liền hiểu được.
Có thể thấy hắn là thật tâm lo lắng ình.
Dù sao kiếp trước của mình, hắn không hề biết, hắn cũng không biết mình kỳ thực là một nữ nhân phức tạp.
Đơn thuần cho là mình suy nghĩ bóc đồng, muốn ra ngoài chơi.