Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 84: Điền viên




Nếu như hỏi Kỷ Vô Cữu, thời điểm nào hắn muốn giết người, hắn nhất định sẽ trả lời, thời điểm hắn cùng Trăn Trăn chơi trò tạo người bị cắt ngang.

Hắn cần phải cảm thấy may mắn, bởi vì muốn chơi trò tình thú, cho nên không có lột sạch y phục Diệp Trăn Trăn, vậy nên chỉ cởi quần dưới váy nàng. Về phần bản thân hắn mặc bao nhiêu, chuyện này không cần nói đến.

Diệp Trăn Trăn phát hiện không thích hợp đầu tiên. Nàng nằm sấp người trên thảm trải trên sàn thuyền, đang bị Kỷ Vô Cữu nâng mông bắp đùi hôn lên bắp đùi, kết quả bên tai nghe được một tiếng va chạm "đông", âm thanh phát ra từ đáy thuyền, theo thân tàu truyền tới lỗ tai nàng. Vì vậy nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nói với Kỷ Vô Cữu, "Hình như dưới nước có cá lớn đụng phải thuyền chúng ta?"

Kỷ Vô Cữu không biết vì sao nàng lại nói như vậy, hắn bất mãn khẽ cắn nàng một cái, "Nàng chuyên tâm một chút đi."

Đông. Lại một tiếng nữa.

Diệp Trăn Trăn nhíu mày, "Không phải là người chứ?"

Kỷ Vô Cữu trong đầu đầy ý hương diễm đột nhiên lóe lên một tia tỉnh táo - - đến rồi!

Đúng là tới thực không đúng lúc...

Mặt hắn đen lại, để Diệp Trăn Trăn xuống, tự mình choàng y phục đứng dậy, lặng lẽ đi tới cửa nghe động tĩnh. Diệp Trăn Trăn cũng nằm lỳ ở trên sàn, lỗ tai dán chặt lấy thảm, lại nghe ngóng trong chốc lát, nàng đột nhiên nói, "Không phải là thích khách chứ?"

"Hư - -" Kỷ Vô Cữu quay mặt lại giơ ngón trỏ lên trước môi muốn ra hiệu cho nàng im lặng, vừa quay lại liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, lập tức có xúc động muốn phun máu mũi. Nàng vì muốn dán sát lỗ tai xuống sàn thuyền, lưng khom cúi thấp người xuống, cái mông liền vểnh cao về phía sau, vì tác dụng trọng lực váy trượt xuống dưới, nằm hỗn độn trên eo, chỉ có mép váy khó khăn lắm mới còn phủ một ít trên mông, nhưng lại không che được hết...

Cổ họng Kỷ Vô Cữu căng thẳng, "Nàng... Nàng mặc quần vào trước đi..."

"Được."

Diệp Trăn Trăn liền đứng dậy mặc quần. Kỷ Vô Cữu không dám nhìn nàng nữa, nghiêng đầu tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe trong chốc lát, hắn dứt khoát mở cửa, đi ra ngoài.

Rào rào một hồi tiếng nước chảy, đột nhiên vài bóng người nhảy ra từ dưới thuyền, xoay mình lên thuyền!

Kỷ Vô Cữu không chút nghĩ ngợi, trước tiên bắn đạn tín hiệu thông báo. Hắn quay đầu nói với Diệp Trăn Trăn một câu, "Tàm y mặc trên người nàng, có chuyện gì hô lên với ta." Nói xong câu đó, thấy vài bóng người kia đã lấn đến gần, Kỷ Vô Cữu rốt cuộc toại nguyện phi thân ra ngoài cùng bọn họ giao đấu.

Thật đúng là thích khách! Diệp Trăn Trăn thấy có chút kỳ quái, những người này tới thích sát hoàng thượng hay thích sát khâm sai? Bất quá bây giờ cũng không phải thời điểm suy nghĩ những chuyện này, nàng đứng dậy tới ngồi xổm chặn kế bên một cánh cửa, hai tay nắm lấy một thanh đoản đao, vẻ mặt đề phòng, tư thế có chút giống người giữ cửa quan ải. Đáng tiếc chờ trong chốc lát cũng không thấy thích khách xông tới, xem ra bọn họ là vì thích sát Kỷ Vô Cữu mà tới.

Phía bên ngoài, Kỷ Vô Cữu giao chiên chừng hơn mười chiêu với những thích khách kia, sau khi đánh hai người rơi vào trong nước, ám vệ mới chạy tới. Mười tám gã cao thủ kia đồng loạt kia xông lên, tám tên thích khách thì chết sáu, còn lại bắt sống hai gã, ngay cả hai gã rơi vào nước kia cũng không thể tránh được.

Kỷ Vô Cữu sai người đem này hai tên thích khách dẫn đi nghiêm hình thẩm vấn. Bất quá thích khách chấp hành nhiệm vụ trọng đại như vậy bình thường độ trung thành đều tương đối cao, không dễ dàng moi ra được tin tức hữu dụng.

Cho nên kết quả so với dự đoán của hắn cũng không sai biệt lắm, mồi câu lần này hắn thực sự đã hấp dẫn thích khách, nhưng vẫn dẫn không ra được Kỷ Ly Ưu. Hơn nữa trải qua lần này, đối phương tất có phòng bị, lần sau có thể phái thích khách tới nữa hay không đều là vấn đề.

Kỷ Vô Cữu tính toán, hay là từ kinh thành điều nhiều thêm một ít nhân thủ đến Giang Tô điều tra. Bất quá trước đó Sài Chí Thoái vừa chết, Kỷ Ly Ưu chắc hẳn biết rõ hoàng đế sẽ lục soát Giang Tô, trước một bước sẽ chạy trốn. Thiên hạ lớn như vậy, muốn tìm một người, thật sự là mò kim đáy bể.

Kỳ thật thân là hoàng đế, muốn tìm người nào cũng không khó, phát lệnh truy nã trên cả nước, không sợ không tóm được người. Nhưng vấn đề là, làm như vậy, sẽ có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Kỷ Ly Ưu, khi đó cục diện lại càng khó khống chế.

Người này, thật đúng là khó giải quyết.

Diệp Trăn Trăn nào biết trong bụng Kỷ Vô Cữu chứa những thứ chín cong mười tám quẹo kia, nàng bây giờ vẫn chỉ đang hoài nghi đối với sự kiện thích khách lần này."Hoàng Thượng, có người muốn giết chàng?"

"Ừ." Kỷ Vô Cữu gật gật đầu.

Diệp Trăn Trăn có chút khó hiểu, "Vì sao?" Ai ăn no rỗi đi hành thích hoàng đế?

Kỷ Vô Cữu suy nghĩ một chút, quyết định hay là nói thẳng với nàng. Bất quá năm đó cung biến mà nói, hắn với nàng còn không biết ở nơi nào, bởi vậy hắn cũng không biết phải nói thế nào cho cặn kẽ. Nhưng phế thái tử có con trai, đứa con kia tên là Kỷ Ly Ưu, đây là chuyện khẳng định. Kỷ Vô Cữu đem sự tích vinh quang của mấy người Kỷ Ly Ưu, Bách Kiến Thành, Sài Chí Thoái này cùng một lúc nói hết cho nàng nghe, Diệp Trăn Trăn càng nghe càng khiếp sợ, "Này này này... Là thật?"

"Tội chứng của Sài Chí Thoái và Bách Kiến Thành còn chưa tra rõ ràng, nhưng thân phận Kỷ Ly Ưu đã xác định, là con trai của phế thái tử không thể nghi ngờ. Lại nói tới, người này nàng còn biết."

Diệp Trăn Trăn càng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, "Ta biết? Ta biết, nếu tính toán về tuổi tác. Không phải là biểu ca của ta chứ?!"

Kỷ Vô Cữu nhìn nàng một cái, "Làm sao chuyện tốt chuyện xấu gì nàng cũng có thể nghĩ đến trên người biểu ca nàng vậy... Là Lê Vưu."

"Hắn? Không giống a... Hắn còn cứu ta nữa."

"Ngốc, " Kỷ Vô Cữu gõ gõ đầu của nàng, "Nếu hắn cấu kết cùng tộc Nữ Chân, như vậy trong quân doanh tộc Nữ Chân liền có thể tự do ra vào, liên thủ với Đóa Đóa Ô Lạp Đồ diễn một tuồng kịch, lừa lấy tín nhiệm của nàng, cũng không phải việc khó. Hắn ở Liêu Đông đã biết thân phận ta và nàng, về sau xuất hiện trong quân của Đóa Đóa Ô Lạp Đồ, chắc hẳn muốn thuyết phục Đóa Đóa kia nghe hắn, ngày kế tiếp tấn công lên Kế Châu. Trước đó hắn cũng có một kế hoạch khác, nhưng đều bị chúng ta làm rối loạn."

"Thì ra là như vậy, " Diệp Trăn Trăn bừng tỉnh, hiện tại lại nhớ lại nụ cười của Lê Vưu, trước đó đã cảm thấy trong nụ cười vui vẻ thân thiết đó tựa hồ lộ ra một chút tà khí, nàng gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ tới năm ngoái phát sinh một chuyện, "Như vậy lần đó Tô tiệp dư tìm thị vệ giả vờ hành thích chàng... Cũng là thật?"

"Tô tiệp dư là bị người lừa gạt, thị vệ hành thích là thật, trên thân kiếm có kịch độc cũng là thật." Kỷ Vô Cữu nói xong u oán nhìn nàng.

Diệp Trăn Trăn thập phần đau lòng, lúc ấy không có nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, thật là khiến người nghĩ mà sợ. Vạn nhất lúc đó hắn bị lưỡi kiếm kia quét phải một chút, chẳng phải hiện tại liền không còn cách nào sống ngồi sờ sờ trước mặt nàng sao?

"Trăn Trăn, nàng không đau lòng ta." Kỷ Vô Cữu nói có chút bất mãn.

Diệp Trăn Trăn vội vàng nói, "Thực xin lỗi!"

Hắn đột nhiên ghé sát vào, nhìn thẳng vào nàng, "Vậy nàng đền bù tổn thất cho ta đi?"

Đối tình huống như thế, Diệp Trăn Trăn rất quen thuộc lão luyện, nàng liếc xéo nhìn hắn, "Chàng muốn như thế nào?"

Trong đầu Kỷ Vô Cữu đều nghĩ hình ảnh bờ mông lúc nàng cúi người trên thuyền hồi sáng này, hắn chỉ cảm thấy dục hỏa sôi trào trong thân thể, được nàng đồng ý không chút do dự ôm eo nàng lên, đi về phía giường nhỏ.

***

Bởi vì xảy ra sự kiện Kỷ Vô Cữu bị đâm, Diệp Trăn Trăn liền dự định trở lại kinh thành sớm hơn. Trong kinh Kỷ Vô Cữu cũng có không thiếu chuyện cần phải xử lý, bởi vậy hai người đều đồng ý ý kiến này. Chỉ là trước khi đi, bọn họ còn muốn làm một chuyện - - thăm Diệp Tu Danh lão nhân gia.

Diệp Tu Danh ở Giang Âm, cách Kim Lăng khoảng ba bốn trăm dặm đường, Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn thừa lúc có một chiếc thuyền lớn xuôi thuyền, theo đường thủy một đường chạy đến Đông Hành. Phỏng chừng Diệp Trăn Trăn thật sự là một tiểu phúc tinh, bọn họ đi tới chỗ nào, ở đó liền thuận gió, buổi sáng xuất phát, ban đêm đã đến giang âm. Diệp Tu Danh phái gia đinh đến bên này tìm kiếm, vừa hay nhìn thấy bọn họ, liền quay trở lại.

Cuộc sống Diệp Tu Danh trôi qua thập phần thích ý. Đại trạch viện, mười nô bộc khôn khéo lại trung thành, lại đặt mua trăm mẫu ruộng tốt, cho tá điền thuê lại. Kế bên đại trạch hắn lại mua thêm vài mẫu ao hồ, trồng rất nhiều hoa sen, ở dưới có thật nhiều cá, còn nuôi thả rất nhiều vịt nước, lúc Diệp Trăn Trăn hai người bọn họ đến, vừa vặn có thể ăn được trứng vịt vừa đẻ. Lão thái thái nói, chờ vừa vào thu là có thể ăn được hạt sen và ngó sen trong ao nhà mình.

Đương nhiên, những thứ này chỉ là bên ngoài. Chi phí ăn mặc của Diệp Tu Danh ở đây kém xa vạn dặm so với hồi trước trong kinh thành. Có thể là vợ chồng già bọn họ cả đời phúc phần được hưởng đều đã hưởng, cũng không còn ham muốn những thứ kia nữa. Thực sự thích ý là sự thư thái, không còn những chuyện lục đục trên quan trường, cũng không cần vì chuyện thiên hạ mà phiền lòng ngay cả cơm nước cũng ăn không được, thực sự là vô cùng thống khoái.

Vì vậy, khi Kỷ Vô Cữu nói chuyện Sài Chí Thoái cho Diệp Tu Danh nghe, Diệp Tu Danh khoát tay nói, "Hoàng Thượng, ta bây giờ là một lão già đã hồi hương, chuyện trong triều tự sẽ có người tài ba giúp ngài phân ưu."

Kỷ Vô Cữu nghe hắn nói như vậy cũng không đề cập đến chuyện này nữa. Chỉ cùng hắn tán gẫu chút ít việc nhà chuyện. Cởi long bào ra, Kỷ Vô Cữu trước mặt Diệp Tu Danh liền giống vãn bối, chung đụng cùng hắn so với trước đây hoà thuận hơn không ít. Hai người ngồi ở trước hồ nước câu cá. Trong ao cá béo rất nhiều, lại ngốc, đừng câu mà nhấc cần không ngừng, không hề có chút nào thản nhiên an nhàn như trong thơ thường nói. Kỷ Vô Cữu nhìn con cá không cam lòng giãy một cái bên trong giỏ trúc, nghĩ thầm, đây mới là cuộc sống. Không phải trong thơ, không phải trong họa, chỉ ngay trước mắt, bình bình đạm đạm, thật sự rõ ràng.

Kỷ Vô Cữu có chút hâm mộ Diệp Tu Danh. Đương nhiên, cũng chỉ là hâm mộ. Trên người hắn gánh vác rất nhiều thứ, hắn không thể trải qua loại cuộc sống như thế này, nghĩ cũng đừng nghĩ, ít nhất hiện tại không cần si tâm vọng tưởng. Diệp Tu Danh cũng đã vì triều đình dốc mà hết tâm huyết vài thập niên sau đó mới bắt đầu trải qua cuộc sống như vậy. Con người, tại các thời điểm khác nhau đều sẽ trải qua các loại chuyện khác nhau. Một người trẻ tuổi, nếu chưa phấn đấu mà đã nghĩ tới thoái ẩn, đây không phải là ẩn sĩ, đó là oắt con vô dụng.

Xa xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng cười, Kỷ Vô Cữu vểnh tai nghe, trên mặt lộ ra một nét cười ôn nhu. Đó là tiếng Diệp Trăn Trăn chơi với đại chất tử của nàng. Tuy nói là đại chất tử, nhưng kỳ thật rất nhỏ, chỉ có ba tuổi, nhũ danh gọi là An An. Đó là một đứa bé phấn điêu ngọc trác, có một một đôi mắt như hắc bồ đào lộ ra một chút tinh quái. Tiểu hài nhi ba tuổi chưa nảy nở, đôi chân ngắn ngắn, thích loạng choạng đuổi theo Diệp Trăn Trăn khắp nơi, Diệp Trăn Trăn cũng rất thích trêu chọc hắn, vì vậy trong ngoài trạch tử thường xuyên có thể thấy một màn một lớn một nhỏ hai người, một trước chạy một sau đuổi theo chơi đùa.

Thời điểm Diệp Trăn Trăn chạy đã mệt, gió cá của Kỷ Vô Cữu cũng đã đầy. Hắn và Diệp Tu Danh cùng trở về, mới vừa để giỏ cá xuống, lại bị Diệp Trăn Trăn kéo đi hái củ ấu trên sông.

Củ ấu nằm trong mặt hồ xanh thẳm, lại hồng hồng, giống như từng viên nguyên bảo nhỏ. Kỷ Vô Cữu lắc lắc thuyền nhỏ, Diệp Trăn Trăn ngồi trên mép thuyền vươn ra, vừa hái cú ấu vừa hát dân ca, hái xong liền ném vào khoang thuyền, cũng không quay đầu lại chút nào. Giọng nàng trong veo, hát mấy câu nghe ra thật có vài phần giống những nữ tử dịu dàng vùng sông nước Giang Nam.

Kỷ Vô Cữu lắc lắc thuyền, mắt nhìn qua mặt sông mênh mông không gợn sóng, bên tai nghe tiếng hát khoan khoát của ái thê, cảm giác hạnh phúc phút chốc liền tràn trong tim.

Diệp Trăn Trăn mệt mỏi, ngửa người nằm gối lên chân của Kỷ Vô Cữu, nhìn lên một màu trời xanh thẳm, đột nhiên gọi hắn, "Kỷ Vô Cữu."

"Ừ."

"Ta muốn sinh cho chàng một đứa bé."

Kỷ Vô Cữu sững người, cảm thấy tim bị bỏng gay gắt. Hắn hồi hồn, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói, "Chúng ta sẽ có rất nhiều đứa bé."