Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm

Chương 27: 27: Hôn Rồi Má Ơi!!!





Cơ Phi Yên cười là một loại mê hoặc, dễ dàng mê hoặc tâm trí người ta.

Tố Hoà Thanh Dao không nhìn thấy miệng nàng cười, làm mất đi ý nhị khi chỉ nghe được tiếng nàng cười.

Đêm dài thêm mấy phần, đêm nay ánh trăng không sáng lắm, không ai biết được.

Có lẽ hồ ly tinh động tình cho tới bây giờ không liên quan đến trăng tròn hay khuyết, nàng chính là một loại, đối mặt với người mà mình muốn liền sinh ra xúc động muốn thân cận.
"Cơ phi, ngươi không thể bình thường sao?" Tố Hoà Thanh Dao xoay người, để lại cái lưng cho Cơ Phi Yên.

Đây đã không phải là lần đầu tiên, Tố Hoà Thanh Dao bội phục tinh lực dư thừa của Cơ Phi Yên, một lần từ chối, lần thứ hai lại tiếp tục.

Nữ nhân như vậy, như thế nào liền dính đến nàng đây? Tố Hoà Thanh Dao phát ra tiếng thở dài, nhắm mắt lại nói: "Nếu ngươi có lòng muốn phát tình thì đi ra bên ngoài một chút đi, bản cung muốn nghỉ ngơi."
Từ lúc Cơ Phi Yên tiến cung, cho tới bây giờ Tố Hoà Thanh Dao luôn lạnh lùng, xa cách khó có thể dao động dù là một chút tính tình.

Mặc kệ là buồn bực hay là xúc động, mỗi hành động của Cơ Phi Yên đều có thể làm cho cảm xúc của nàng xuất hiện biến ảo.

Tựa như hiện tại, Tố Hoà Thanh Dao vốn dĩ có thể trục xuất Cơ Phi Yên khỏi doanh trướng, nhưng cố tình nàng làm như không vậy, cũng không có cùng Cơ Phi Yên bảo trì khoảng cách.
"Thanh Dao, chẳng lẽ không hy vọng người ta hết hy vọng sao?" Cơ Phi Yên lại dính tới bên người Tố Hoà Thanh Dao, ở bên tai nàng hơi thở như lan, dẫn dắt từng bước, nói: "Ngươi nếu biết tâm ý của ta đối với ngươi, lại không muốn cùng ta có liên luỵ nào ngoài tình tỷ muội.

Vì sao không hành động cự tuyệt đi? Nếu tâm Thanh Dao thật như bàn thạch vững vàng, cho dù ngươi cùng ta hôn nhau, cũng không có gì đi? Tương phản, nếu ngươi cùng ta xác minh được kết quả, sau lại cũng không tiếp tục dây dưa nữa."
"Ngươi không phải vẫn đang ở đây dây dưa sao?" Tố Hoà Thanh Dao đưa tay chụp hai má Cơ Phi Yên, ngữ khí không có dao động quá lớn.


Nàng vốn muốn nói "dày mặt tiếp tục dây dưa" không khỏi quá mức đả thương người, Tố Hoà Thanh Dao nói giảm lại, cũng coi như cấp Cơ Phi Yên mặt mũi.
Bất quá, có người có thể nể tình.

Có người, như là hồ ly tinh giống Cơ Phi Yên, cho nàng mặt mũi, thường thường sẽ bị nàng dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi.

Cơ Phi Yên tuyệt đối là dạng cho cây gậy tre là có thể đi đến đại môn Thiên giới, làm đủ chuyện xấu.
"Như thế nào xem là dây dưa đây? Nếu trong lòng không có tình ý, Thanh Dao như thế nào cứ lẩn tránh đi?" Cơ Phi Yên phát ra một tiếng thở dài, nói: "Ta thật sự gặp ác mộng.

Nếu Thanh Dao không có đúng lúc dẫn người đến, ta chỉ sợ mất đi trong sạch, không còn mặt mũi sống trên thế gian."
Đang êm đẹp, đề tài lại bắt đầu trầm trọng lên.

Tố Hoà Thanh Dao bị Cơ Phi Yên trầm thấp nói cuốn hút, một lần nữa xoay người lại, vỗ vỗ sau lưng giúp nàng an lòng: "Chuyện đã qua, đừng suy nghĩ đến.

Ta nói rồi, nợ ngươi ân tình thì sẽ báo đáp."
"Báo đáp như thế nào? Bất quá là muốn cùng ngươi hôn môi ngươi cũng không chịu.

Hay là nói, Thanh Dao kỳ thật đối với ta có tình, chỉ sợ hôn môi xong khó có thể tự giữ, vì vậy mới luôn cự tuyệt ta? Nếu thật sự là như vậy, không hôn thì không hôn!" Cơ Phi Yên cười vô sỉ, đáng tiếc chung quanh quá mức tối đen, trừ bỏ chính nàng, không ai phát hiện.
Khi nào thì một Hoàng hậu cũng sẽ bị phi tử bức đến tiến thối lưỡng nan? Các đời lịch đại Hoàng hậu có lẽ cũng có một hai, nhưng trong đó hẳn Tố Hoà Thanh Dao là bị dính nguyên nhân hoang đường nhất.

Phi tử coi trọng Hoàng hậu, dùng ngôn ngữ bức bách nàng không thể phản ứng, bất quá chỉ là một cái hôn môi.

Này, ai có thể nói không hoang đường đây?

Tố Hoà Thanh Dao không có lên tiếng, ngược lại Cơ Phi Yên sốt ruột chờ đợi.

"Thanh Dao, thử hay không thử, không được phép không trả lời.

Nếu ngươi lại trầm mặc, ta coi như ngươi cam chịu." Cơ Phi Yên kéo góc áo Tố Hoà Thanh Dao, hô hấp cực nóng.
"Thanh Dao, Thanh Dao, Cơ phi gọi tên bản cung nghe thật thuận miệng." Không khí chung quanh lạnh xuống, đây là điềm báo Tố Hoà Thanh Dao hờn giận.
"Gọi tên người mình thích, như thế nào có thể không thuận miệng?" Cơ Phi Yên không vì lạnh xuống mà buông tha, nàng cố chấp dính bên người Tố Hoà Thanh Dao, thề nhất định phải hôn môi với nàng thử một lần.

Có cái gì quan hệ đâu? Người khác nhìn không thấu tâm Tố Hoà Thanh Dao, nàng lại rõ ràng biết tâm tình Tố Hoà Thanh Dao lúc này rất phức tạp.

Có đôi khi, có thể là người đọc hiểu nội tâm cũng là một bản lĩnh tuyệt diệu.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tố Hoà Thanh Dao đè thấp âm thanh, đã phi thường hậm hực.

Nàng quả nhiên là đọc không hiểu nội tâm Cơ Phi Yên, sờ không được động cơ của nàng, cũng theo không kịp tính tình biến ảo của nàng.
"Cùng ngươi thử." Cơ Phi Yên không thay đổi đáp án.
"Ngủ!" Tố Hoà Thanh Dao kéo chăn che khuất nửa thân mình, lại lần nữa quay người đi, chịu đựng phiền muộn tràn đầy trong lòng đối với lời nói của cái người dây dưa không dứt trước mắt.

Cái gì thử nghiệm? Cùng một phi tử hôn môi? Quả thực buồn cười đến cực điểm.
Buồn cười sao không? Ngươi ngược lại không biết đâu! Cơ Phi Yên trong bóng tối cười khanh khách nhìn Tố Hoà Thanh Dao, trên mặt trắng nõn kia không biết khi nào đã nhiễm đỏ, ánh mắt Cơ Phi Yên lúc này ngắm Tố Hoà Thanh Dao, có một phen ý nhị xinh đẹp khác.
"Thanh...!Dao." Cơ Phi Yên nhẹ giọng gọi, một tiếng gọi khẽ: "Ngươi nói ngủ, khó có thể cùng người ta cùng nhau thưởng thức vu sơn*? Được chứ được chứ! Người ta đương nhiên nguyện ý!"

(vu sơn*: vừa có nghĩa là đi ngủ đại loại mơ đẹp, vừa có nghĩa là abc...!khiến đối phương như lên đỉnh ấy...!ở đây, Cơ Phi Yên cố tình chơi chữ.)
"Nguỵ biện!" Tố Hoà Thanh Dao thật muốn bốc hoả, nàng ngồi bật dậy, muốn hướng bên ngoài doanh trướng gọi thủ vệ tiến vào.

"Đến..." Rốt cục nói chưa hết lời, Cơ Phi Yên cơ hồ lấy hành động nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, ngồi dậy hôn môi nàng.

Hai cánh môi mềm mại mâu thuẫn hoà quyện lẫn nhau, phân không rõ ai tiến ai lui.
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Phi Yên hôn môi Tố Hoà Thanh Dao, nhưng lại là lần đầu tiên nàng làm trò hôn khi Tố Hoà Thanh Dao còn tỉnh.

Bởi vì là thanh tỉnh, cơ thể tự nhiên là không muốn, sẽ có phản kháng.

Tố Hoà Thanh Dao đẩy bả vai Cơ Phi Yên, định ngăn ra khoảng cách giữa các nàng.

Nhưng Cơ Phi Yên sớm đã đoán trước, gắt gao ôm lấy phía sau cổ Tố Hoà Thanh Dao, mặc kệ nàng đẩy như thế nào, cũng đều không có kết quả.
Lúc này Tố Hoà Thanh Dao tay chân luống cuống, nàng chỉ có thể bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, bằng không Cơ Phi Yên lại có động tác.

Người hôn có tình tự nhiên gắn bó môi với răng, hai người bọn họ xác thực không có tình.

Cơ Phi Yên dùng lưỡi ý đồ muốn cạy mở hàm răng Tố Hoà Thanh Dao, Tố Hoà Thanh Dao thì khép miệng không một khe hở, như thế nào cũng không chịu phóng túng cho Cơ Phi Yên làm bậy.
Hai người như băng với hoả giằng co, tiến công không tính buông tha, phòng thủ cũng không có ý thoái nhượng hành động.

Rõ ràng bất quá chỉ là hôn môi, thí nghiệm cái gì, lại cứ làm giống như là đánh giặc, đối chọi gay gắt.

Kết quả như vậy, ai cũng không nghĩ đến.

Có lẽ Cơ Phi Yên thì có nghĩ tới, cho nên nàng tiến thêm một động tác.
Cánh tay ôm sát sau cổ Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên buông ra, lúc nàng không kịp phản ứng, một đôi tay đã sớm đẩy ngã Tố Hoà Thanh Dao, đồng thời khi Tố Hoà Thanh Dao còn đang kinh ngạc, cái lưỡi linh hoạt vận sức chờ phát động, hoàn toàn xâm nhập lãnh địa.


"Ngô..." Tinh thần được kích thích làm cho từng tế bào toàn thân Cơ Phi Yên đều hưng phấn lên, đây là hương vị của Tố Hoà Thanh Dao, là hương khí của nàng, là nước bọt của nàng.
Nếu nói, hồ ly là động vật dễ động dục nhất, như vậy hồ ly tinh si mê một ai đó có dễ dàng như vậy không?
Cơ Phi Yên tìm không ra đáp án, nàng chỉ biết thừa nhận chính mình trầm luân với những gì đang diễn ra.

Tố Hoà Thanh Dao trợn tròn mắt, mà nàng thì nhắm hai mắt lại.

Đầu lưỡi ôm lấy sườn lưỡi, tách tách trêu đùa.

Quá trình này quá hỗn loạn, Tố Hoà Thanh Dao chống cự không có tác dụng gì nữa, nhận thức của nàng tựa hồ có chút khó khăn, lại có chút như rơi vỡ.

Nếu muốn thử tình, vậy thì thử đi! Dù sao, nàng chưa bao giờ động tình với ai.

Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm không cam lòng tình không muốn, buộc phải thừa nhận cái lưỡi linh hoạt của Cơ Phi Yên càn quấy, nụ hôn bắt đầu thật sâu nồng nhiệt.
Thật sự không có khả năng động tình sao?
Đối phương hôn làm sâu sắc thêm nụ hôn, đáy lòng Tố Hoà Thanh Dao giống như bị cái gì lôi kéo, rung động không hiểu từ đâu xuất hiện.

Đó là một loại cảm giác cực kỳ khác thường, cho dù nhỏ bé nhưng cũng đánh vỡ một chút yên lặng trong đáy lòng bình tĩnh của Tố Hoà Thanh Dao, nhợt nhạt nổi lên gợn sóng.
Ánh mắt hồ ly có thể rình trong đêm tối nhìn thấy hết thảy, hai tròng mắt hồ ly càng có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Cơ Phi Yên phát giác Tố Hoà Thanh Dao có biến hoá dù rất nhỏ, đó là một đạo làm cho người ta không thể khống chế được quang mang, chiếu vào trong ánh mắt hồ ly, làm cho nàng nhìn thấy có khả năng.

Cơ Phi Yên khẩn cấp, Cơ Phi Yên khắc chế không được.

Nàng đẩy nội sam của Tố Hoà Thanh Dao ra, khứu giác của nàng thở ra hơi thở mát lạnh, toàn thân đều bị tình cảm mãnh liệt châm ngòi: "Thanh Dao, chúng ta chân chính thử hoan ái đi!" Nàng nói, hô hấp đều mang theo nôn nóng cùng cơ thể cực nóng..