Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 27




Nhìn nàng đề phòng như thế, Trình Cảnh Di cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi nàng còn nói chuyện với hắn, trong nháy mắt đã hoàn toàn phớt lờ, xem hắn như không khí.

Hắn vẫn luôn ở đây, nhưng chỉ một tiếng cười đã khiến nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Bệ hạ, ngài chưa bao giờ qua đêm ở hậu cung, đây là chuyện ai cũng biết.” Triệu Quy Nhạn thấy rất khó hiểu, như thường lệ, lẽ ra hắn nên rời đi từ lâu.

“Có phải vì không có cung nữ hầu hạ ngài mặc quần áo, nên ngài mới ở lại đây không?”

Triệu Quy Nhạn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện cung điện to như vậy chỉ có hai người họ. Nghĩ đến địa vị cao quý của Trình Cảnh Di, Triệu Quy Nhạn tự nhận mình đã đoán được nguyên nhân.

Nói xong, nàng vén rèm giường lên, liếc nhìn bộ quần áo trên bình phong bằng gỗ hoa, nàng tỏ vẻ muốn trèo xuống giường, định đích thân mặc đồ cho hắn.

Trình Cảnh Di ngước mắt, nhìn bộ dạng hận không thể lập tức tiễn hắn rời đi của nàng, ánh mắt đầy suy ngẫm.

Nàng vui vẻ như thế, hắn càng không muốn cho nàng được toại nguyện.

Trong lòng Trình Cảnh Di hiếm khi nảy sinh ít hứng thú muốn trêu đùa. Thấy nàng đã dịch tới mép giường, hắn cúi đầu, ánh mắt rơi vào mắt cá chân trắng như sứ ở trước mặt. Đột nhiên, hắn tóm lấy mắt cá chân nàng rồi kéo nhẹ, chú mèo nhỏ đang có mưu đồ trốn thoát lại ngã về, tiếp tục bị mắc kẹt trong một tấc vuông này.

Trời đất quay cuồng, Triệu Quy Nhạn còn chưa kịp phản ứng, người nàng đã lọt vào một vòng tay ấm áp.

Triệu Quy Nhạn: “?”

Nàng chớp chớp mắt, biểu cảm hết sức mù mờ.

Trình Cảnh Di nói: “Nàng là Hoàng hậu được trẫm cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta ngủ chung giường là điều hiển nhiên. Nàng muốn đuổi trẫm đi đâu?”

Lúc này nàng đang áp sát đầu vào Trình Cảnh Di, khi hắn nói chuyện, lồng ngực rung lên khiến nàng choáng váng.

Triệu Quy Nhạn lặng lẽ dịch về sau né tránh, không ngờ Trình Cảnh Di bất chợt đặt tay lên eo nàng, kéo phần hông nàng về phía hắn.

Lần này thậm chí họ còn dính chặt hơn cả trước đó.

Trong mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua vài phần bất đắc dĩ.

Khóe miệng Trình Cảnh Di hiện rõ nét cười: “Dù sao hiện giờ nàng cũng tỉnh rồi, hôm nay là lễ thành hôn của chúng ta, vậy hãy làm cho xong chính sự đi.”

Triệu Quy Nhạn bỗng mở to mắt, ấp úng hỏi: “Chính… chính sự? Chính… sự gì?”

Trình Cảnh Di quan sát nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu xa: “Động phòng đấy.”

Triệu Quy Nhạn kinh hãi tới mức suýt nhảy khỏi ngực Trình Cảnh Di, nàng ho khan, động phòng?!

Nàng chợt nhớ tới lần nọ, khi nàng trốn sau núi giả vô tình nghe thấy hai nô bộc lén lút tán tỉnh ve vãn nhau. Trong lúc hai người làm tình, nha hoàn nửa trách móc nửa uất ức mắng gã sai vặt không biết thương hoa tiếc ngọc, thể nào cũng khiến nàng ta khó chịu suốt mấy ngày liền.

Trong mắt Triệu Quy Nhạn, động phòng chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Đôi mắt sáng ngời trong veo của nàng đảo một vòng, sau đó nàng bỗng nhiên nhíu mày, khó chịu rên rỉ.

“Bệ hạ, ta đau đầu.”

Trình Cảnh Di như cười như không, hiển nhiên hắn không tin.

Triệu Quy Nhạn cắn môi, đột nhiên duỗi tay ôm eo hắn, dụi dụi gương mặt nhỏ vào ngực hắn, nũng nịu mềm mại lẩm bẩm: “Chắc vì vừa rồi uống nhiều rượu quá, hiện giờ ta chóng mặt lắm, khó chịu lắm. Bệ hạ, hay chúng ta ngủ sớm xíu nhé?”

Triệu Quy Nhạn cố gắng khiến giọng mình nghe vô cùng yếu ớt, trông mong manh ngoan ngoãn, như thể nàng thật sự không có cách nào động phòng.

Nụ cười của Trình Cảnh Di cứng ngắc, mỹ nhân trắng nõn yểu điệu nằm trong ngực, nhưng nàng còn không an phận, xoay trái xoay phải khiến người ta phiền lòng.

Hắn chống tay lên vai nàng đẩy ra, hai cánh tay ngọc của cô nương nhỏ như dây leo quấn chặt lấy hắn, hắn không đẩy ra được.

“Bệ hạ, ta khó chịu…”

Triệu Quy Nhạn nhíu mày, cứ như nàng khó chịu thật.

Trán Trình Cảnh Di giật giật, hắn mím chặt môi, kéo chăn gấm phía sau qua, nhanh chóng quấn quanh nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Không động phòng, ngủ!”

Khắp người Triệu Quy Nhạn bị chăn bao trùm, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời đen láy, trông nàng như một chiếc nem rán. Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng an toàn. Nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của Trình Cảnh Di, hiển nhiên hắn không định động phòng, nàng lập tức hài lòng nhắm mắt.

Bệ hạ bài xích việc gần gũi nữ tử, lỡ như bị nữ tử bám lấy, chắc chắn hắn sẽ giận tím mặt.

Khi cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc mơ màng Triệu Quy Nhạn đã thầm nghĩ, quả nhiên lời đồn có thể tin…

Đế Hậu thành hôn, bãi triều ba ngày, Trình Cảnh Di hiếm khi không phải lâm triều, nhưng hắn vẫn dậy sớm.

Khi tỉnh giấc, cảm giác bên người như xuất hiện thêm độ ấm, hắn hơi ngẩn ra. Trình Cảnh Di chống khuỷu tay vén rèm giường lên, một màu đỏ rực bao trùm cả tầm mắt, bấy giờ hắn mới nhớ ra đêm qua mình ngủ lại Phượng Nghi Cung.

Hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt phù dung đang say giấc nồng kia.

Trình Cảnh Di lặng lẽ nở nụ cười, thầm nghĩ nàng không hề đề phòng thật, hay nàng chắc chắn hắn sẽ không làm gì nàng?

Lưỡng lự một chốc, hắn lại nhẹ nhàng nằm xuống.

Tào Thiện Lai nghe thấy âm thanh nho nhỏ truyền từ trong điện ra, y tập trung tinh thần yên lặng lắng nghe một lát. Trong điện không phát ra tiếng động gì nữa, y rút tay đặt trên cửa về, tiếp tục đợi bên ngoài.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Triệu Quy Nhạn mới từ từ tỉnh dậy, nàng chớp chớp mắt, còn hơi mơ màng.

Nàng nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt đen láy, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn, nàng tỉnh táo ngay.

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười trong vô thức: “Bệ hạ, chào buổi sáng!”

Trình Cảnh Di cười nhạt, đối với hắn, canh giờ này muộn quá rồi.

Có thể trở thành một vị Hoàng đế tốt được người đời ca ngợi, hắn không được phép lén lười biếng dù chỉ một chút. Giang sơn hưng thịnh kéo dài hàng trăm năm của Đại Ngụy được hắn cáng đáng từng ngày, hắn đã bỏ ra biết bao tâm huyết.

Nhưng cô nương nhỏ không cần xử lý việc triều chính, cứ sống hồn nhiên ngây thơ là được.

“Chào buổi sáng.” Trình Cảnh Di thấp giọng đáp.

Triệu Quy Nhạn cong cong mắt, việc nằm trên giường nói lời chào buổi sáng với người ấy là một trải nghiệm mới lạ làm sao.

Nhưng chỉ trong giây lát nàng đã hết cười nổi, chuyển sang nhíu mày, rầu rĩ không vui.

Nàng phải đến Thọ An Cung thỉnh an.

Trình Cảnh Di dừng mắt trên người Triệu Quy Nhạn.

Hắn luôn thận trọng trong ngôn từ, ban đầu vì mình kế vị khi còn quá trẻ. Ngồi trên vị trí tối cao đó, cậu bé nơm nớp lo sợ, chỉ biết cố gắng nghiêm mặt, không dám để người khác nhận ra vẻ nhút nhát của mình.

Dần dà, khi hắn nắm giữ quyền thế quá lâu, ai cũng đeo một lớp mặt nạ dối trá, a dua nịnh hót, giả vờ giả vịt với hắn. Hắn càng nhìn hạng người này, trong lòng càng thêm chán ghét, hắn đánh mất nhiều niềm vui nên cũng không có cảm xúc gì mấy.

Lâu ngày, tính cách lạnh lùng bạc bẽo đã gắn liền với hắn.

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt hắn, có một người thể hiện toàn bộ biểu cảm hỉ nộ ái ố, sạch sẽ như một trang giấy trắng, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể hiểu thấu suy nghĩ của nàng.

Đôi mắt Trình Cảnh Di sâu thẳm.

Triệu Quy Nhạn khẽ thở dài.

Dù không muốn tiếp xúc với Thái hậu nhưng nàng vẫn phải đi.

Tào Thiện Lai đã nghe thấy tiếng động trong điện từ sớm, sau một hồi suy đoán, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn cung nữ lần lượt tiến vào.

Tào Thiện Lai vòng qua mười hai tấm bình phong vẽ cảnh sơn thuỷ, cung kính thỉnh an, sau đó hầu hạ Trình Cảnh Di mặc quần áo.

Còn các cung nữ phục vụ Triệu Quy Nhạn mặc xiêm y.

Lần thỉnh an đầu tiên sau khi thành hôn vô cùng quan trọng, vậy nên trang phục hôm nay Triệu Quy Nhạn diện rất cầu kỳ và tinh xảo, kết hợp với nhiều loại trang sức khác.



So với Trình Cảnh Di chỉ cần một mình Tào Thiện Lai hầu hạ, bên này của nàng náo nhiệt hơn hẳn, có khoảng ba bốn cung nữ.

Nhiều người vây quanh, loay hoay tới lui khiến nàng hơi chóng mặt. Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu, không kìm được mà nhìn sang Trình Cảnh Di.

Quả thực diện mạo của Trình Cảnh Di đẹp vô cùng!

Các đường nét hài hoà, có chiều sâu, đặc biệt là cặp mắt, dài và hẹp, sắc sảo, đuôi mắt ẩn chứa ánh sáng lạnh lùng nhạy bén, toát lên vẻ uy nghiêm.

Trước đây nàng chưa từng nghiêm túc quan sát diện mạo của hắn.

Hiện giờ nhìn kỹ, cảm thấy bề ngoài của hắn còn đẹp hơn cả nàng.

Trình Cảnh Di liếc nhìn nàng, nhíu mày.

Vẻ hâm mộ trong mắt nàng có ý gì đây?

“Triệu Quy Nhạn, nàng đang nghĩ gì thế?”

Triệu Quy Nhạn bị sắc đẹp mê hoặc, không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Bệ hạ xinh đẹp thật!”

Trình Cảnh Di lập tức sa sầm mặt.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh nhất thời tái mặt, mặc dù Bệ hạ sở hữu diện mạo tuấn tú, nhưng cũng không thể khen như vậy!

Xinh đẹp chủ yếu dùng để miêu tả phụ nữ, nào ai dùng để miêu tả đàn ông?

Triệu Quy Nhạn không nghĩ mình nói gì sai, chỉ xinh đẹp thôi mà, xinh đẹp tới mức khiến nàng hơi sững sờ.

Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trình Cảnh Di, nàng bĩu môi, hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Xinh đẹp cũng không cho người ta nói, kỳ quái thật!”

Trán Trình Cảnh Di giật giật, hắn định răn dạy thì bỗng nghĩ mình đang chuyện bé xé ra to.

Hắn ngước mắt nhìn, trong lòng vẫn đang do dự xem có nên khiển trách Triệu Quy Nhạn không, chợt thấy Triệu Quy Nhạn cúi đầu, ngón tay nghịch ngọc bội chơi đùa.

Hiển nhiên trẻ con luôn vô tư không nghĩ nhiều.

Trình Cảnh Di thở dài, đúng vậy, cô nương nhỏ ngây thơ hồn nhiên, nhanh mồm nhanh miệng, hắn so đo với nàng làm gì?

Thay trang phục xong, cả hai đến Thọ An Cung.

Vào đông, thời tiết ngày càng lạnh, Triệu Quy Nhạn vừa bước ra khỏi cửa đã run lẩy bẩy vì những cơn gió buốt thấu xương.

Trình Cảnh Di sai người lấy áo choàng tới khoác lên người nàng.

Triệu Quy Nhạn cúi đầu, nhìn Trình Cảnh Di di chuyển đầu ngón tay, chậm rãi thắt nút cho nàng.

“Ơ?” Triệu Quy Nhạn khẽ kêu một tiếng.

“Hình như ta đã thấy nút thắt này ở đâu…”

Nàng ngơ ngác đứng lẩm bẩm.

Đầu ngón tay Trình Cảnh Di run rẩy, vẻ lúng túng chợt xuất hiện trên mặt hắn rồi biến mất. Hắn xoay người, cất bước tiến về phía trước, thản nhiên bỏ lại một câu: “Đừng ngẩn ra nữa, kẻo muộn giờ thỉnh an.”

Triệu Quy Nhạn đang suy nghĩ thì bị cắt ngang, nàng không thể nhớ ra mình đã thấy nút thắt này ở đâu.

Nghĩ mãi không ra, nàng đành gác qua một bên.

“Bệ hạ đợi ta với!”

Triệu Quy Nhạn xách váy, chạy chậm đuổi theo Trình Cảnh Di.

Trong Thọ An Cung, Tống Thái hậu đang ngồi thoải mái trên sạp mỹ nhân, Tống Minh Nhược ngồi trên ghế nhỏ, nhẹ nhàng đấm chân cho bà ta.

Hôm nay Tống Minh Nhược mặc áo bông dệt kim màu đỏ lựu ấm áp, kết hợp với váy dài hoạ tiết hoa mai đỏ. Nàng ta có bề ngoài dịu dàng thanh lịch, ăn diện như vậy tôn lên vẻ quyến rũ tươi mới, trông rất bắt mắt.

“Thái hậu nương nương, lát nữa Hoàng hậu nương nương đến, ngài chớ ép nàng nạp thần nữ vào cung. Thần nữ… thần nữ không tiến cung cũng được.” Tống Minh Nhược nhẹ giọng nói.

Tống Thái hậu trừng mắt liếc nàng ta: “Nói lời ngốc nghếch gì thế! Suốt bao nhiêu năm, trong hoàng cung buồn tẻ này chỉ có mình con bầu bạn với ai gia. Ai gia thương con như con gái ruột, muốn dành cho con những điều tốt nhất. Ai gia chuẩn bị lâu như vậy, thấy vị trí Hoàng hậu sắp thuộc về con, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Triệu Quy Nhạn, thực sự đáng giận mà!”

Hễ nghĩ đến Triệu Quy Nhạn, Tống Thái hậu sẽ tức tới nỗi đau đầu, bà ta bóp thái dương: “Người ngang ngược vô lý như thế sao có thể xứng với ngôi vị Hoàng hậu?”

Tống Thái hậu xem thường điệu bộ của Triệu Quy Nhạn, bà ta nhíu mày: “Triệu Thanh Loan và nàng cùng một mẹ đẻ ra, đều là đích nữ phủ Vinh Quốc công, sao lại chênh lệch nhiều vậy?”

Con người khó tránh khỏi so sánh, trước đây Tống Thái hậu cũng khinh thường tính tình dịu dàng mềm yếu của Triệu Thanh Loan, nhưng nàng ấy thắng ở việc ngoan ngoãn nghe lời.

Hiện giờ đến lượt Triệu Quy Nhạn, chỉ khiến bà ta nhớ tới ưu điểm của Triệu Thanh Loan.

Tống Minh Nhược nói: “Có lẽ được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ nhỏ, thiếu bàn tay nuôi dạy của cha mẹ nên mới hình thành tính cách bướng bỉnh khó thuần.”

Tống Thái hậu nhíu mày, càng ghét Triệu Quy Nhạn hơn, con nhóc lỗ mãng không được cha mẹ dạy dỗ đó kém xa Tống Minh Nhược mà mình cẩn thận nuôi dưỡng.

Nghĩ đến đây, Tống Thái hậu càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình.

Vị trí Hoàng hậu này không thể giao cho Triệu Quy Nhạn, quả thực vô cùng nhục nhã khi Đại Ngụy có một Hoàng hậu như vậy.

“Người như thế cũng mơ tưởng làm Hoàng hậu Đại Ngụy sao?” Tống Thái hậu mỉa mai.

Tống Minh Nhược cụp mắt, ai oán nói: “Ai bảo Bệ hạ thích chứ.”

Thấy vẻ mặt suy sụp của nàng ta, Tống Thái hậu trấn an: “Hoàng đế chỉ nhất thời bị mê hoặc, đợi hắn tỉnh táo lại sẽ phát hiện con mới là người thích hợp nhất. Con tuyệt đối không được bỏ cuộc, phải nhanh chóng chiếm lấy trái tim Hoàng đế.”

Đôi mắt Tống Minh Nhược lóe lên, nàng ta gật đầu.

Đúng lúc này, cung nữ tiến vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương đã chờ ngoài cung.”

Tống Thái hậu ngồi dậy, ác cảm không thôi: “Giờ này mới tới, con nhìn xem, quả thực không coi ai gia ra gì.”

Tống Minh Nhược dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Thái hậu nương nương đừng tức giận, nàng nhỏ tuổi, thích ngủ nướng cũng dễ hiểu mà.”

Tống Thái hậu bảo: “Lúc con bằng tuổi nàng, sớm tối mỗi ngày chưa bao giờ quên thỉnh an ai gia.”

“Thần nữ kính trọng ngài, tất nhiên không muốn bỏ lỡ thời gian thỉnh an.”

Tống Thái hậu cười khẩy: “Con xem, nếu kính trọng ai gia, sao lại đến muộn vậy?”

Tống Minh Nhược lúng túng giải thích: “Thần nữ không có ý này.”

“Ai gia biết con không có ý này.” Tống Thái hậu vỗ tay an ủi nàng ta.

Khi Triệu Quy Nhạn vào, nàng nghe thấy Tống Thái hậu nói chuyện với Tống Minh Nhược bằng chất giọng dịu dàng hiền hòa. Nàng cụp mắt, không nhìn lung tung, thoải mái tự nhiên hành lễ.

“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Tống Thái hậu định giả vờ không nghe được để lạnh nhạt nàng, nhưng không ngờ khóe mắt lại thoáng thấy một bóng người, bà ta kinh ngạc ngồi thẳng người: “Hoàng đế?”

Trình Cảnh Di chắp tay: “Mẫu hậu vạn an.”

Nói xong, hắn kéo tay Triệu Quy Nhạn, đỡ nàng đứng dậy.

Tống Thái hậu cứng đờ người, hành động che chở của Trình Cảnh Di khiến người mẹ chồng là bà ta không thị uy nổi.

Bà ta ngả người ra sau, lãnh đạm hỏi: “Hoàng hậu biết hiện tại là giờ nào rồi không?”

Triệu Quy Nhạn ôn hòa trả lời: “Giờ Tỵ ạ.”

Tống Thái hậu cười mỉa: “Ngươi còn cao quý hơn cả người Thái hậu là ai gia đấy. Ai gia chờ ngươi tới thỉnh an từ giờ Mẹo, nhưng giờ ngươi mới xuất hiện, làm Hoàng hậu thoải mái quá nhỉ?”



Triệu Quy Nhạn khó hiểu.

Trong cung có quy định thời gian thỉnh an là giờ Tỵ, nàng không hề tới muộn.

Thấy Tống Thái hậu châm chọc xong dường như tâm trạng tốt hơn nhiều, Triệu Quy Nhạn hiểu ra Thái hậu chỉ muốn nổi cáu chứ không cần lý do để nổi cáu.

Triệu Quy Nhạn cúi đầu, tỏ vẻ hiền lành ngoan ngoãn.

Nếu Tống Thái hậu phát cáu xong có thể không so đo hiềm khích trước kia, bỏ qua chuyện cũ, vậy nàng sẽ nhịn một chút, nghe bà ta mắng một trận.

Triệu Quy Nhạn nghĩ vậy, ánh mắt lập tức trở nên mông lung, mơ màng rơi xuống mũi giày của mình.

Bao năm qua nghe vô số lời châm chọc mỉa mai, đã giúp nàng luyện được năng lực “Qua tai không qua tim”.

Có điều, nàng chờ mãi vẫn không nghe thấy lời quở trách tiếp theo của Thái hậu, thay vào đó, Trình Cảnh Di đã lên tiếng:

“Nếu mẫu hậu mơ nhiều dễ tỉnh giấc thì nên tìm thái y, ngài không cần phải giận chó đánh mèo lên Hoàng hậu. Hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày, do nhi thần lười biếng nên kéo Hoàng hậu không cho nàng tới sớm.”

Tống Thái hậu bỗng không nói được lời trách mắng đã chuẩn bị hồi lâu.

Cứ như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể làm gì hơn.

Bà ta tái mặt, nhìn Triệu Quy Nhạn chằm chằm.

Mặc dù mấy năm nay mối quan hệ giữa bà ta và Trình Cảnh Di không hòa thuận, nhưng đó vẫn là chuyện riêng giữa hai mẹ con.

Thời trẻ bà ta làm sai, Trình Cảnh Di muốn oán trách bà ta thế nào cũng không sao.

Nhưng năm lần bảy lượt Trình Cảnh Di không hề nể mặt bà ta, chỉ vì Triệu Quy Nhạn…

Cảm nhận được ánh mắt như rắn độc đang quan sát mình, Triệu Quy Nhạn thấy bản thân rất vô tội.

Tống Minh Nhược đột nhiên bắt được trọng điểm, nàng ta run rẩy, không dám tin hỏi: “Đêm qua Bệ hạ ngủ lại Phượng Nghi Cung sao?”

Tống Thái hậu sửng sốt, vô thức nhìn Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di thản nhiên đáp: “Đêm tân hôn, tất nhiên trẫm phải ở cạnh Hoàng hậu rồi.”

Sắc mặt Tống Minh Nhược bỗng tái nhợt, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

Hắn… hắn và Triệu Quy Nhạn thật sự…

Tống Thái hậu cũng hết sức kinh ngạc, nhiều năm qua bà ta đã đưa không biết bao nhiêu nữ tử vào hậu cung. Nhưng Trình Cảnh Di chưa từng dao động, không ngờ đêm qua lại ngủ ở Phượng Nghi Cung.

Bà ta nhìn Triệu Quy Nhạn, vẻ mặt phức tạp. Thái hậu thực sự không đoán được, rốt cuộc điểm nào ở nàng có thể lọt vào mắt Trình Cảnh Di?

Nhưng hiện tại không phải lúc băn khoăn vấn đề này, bà ta nghiêng đầu, phát hiện Tống Minh Nhược đang trắng bệch mặt, trông đau lòng muốn chết.

Dù sao cũng bầu bạn nhiều năm, bà ta hiểu rõ Tống Minh Nhược.

Trước kia Trình Cảnh Di chẳng quan tâm ai, Tống Minh Nhược cảm thấy không sao, chỉ lẳng lặng chờ đợi, âm thầm ngưỡng mộ cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử khiến Trình Cảnh Di liên tục làm nhiều chuyện không phù hợp với tính cách của hắn.

Trong lòng Tống Minh Nhược chắc chắn sẽ mất cân bằng.

Hai mắt Tống Thái hậu đầy xót xa, bà ta khẽ thở dài, bảo Triệu Quy Nhạn: “Thỉnh an xong rồi, các ngươi về đi.”

Triệu Quy Nhạn khuỵu gối, rời đi cùng Trình Cảnh Di.

Khoảnh khắc họ bước ra khỏi cửa điện, phía sau truyền đến một tiếng khóc nức nở, bi thương không thôi, ai nghe cũng phải đau lòng.

Triệu Quy Nhạn vô thức nhìn thoáng qua Trình Cảnh Di, chỉ thấy hắn lạnh nhạt, thậm chí còn nhíu mày bài xích.



Triệu Quy Nhạn không bao giờ dám quên mục đích mình vào cung, hôm qua thành hôn bận tới mức chân không chạm đất, không còn lòng dạ nghĩ đến chuyện khác.

Kết thúc việc thỉnh an quan trọng nhất hôm nay xong, nàng đã có đủ thời gian để tính toán con đường sau này của mình.

Trình Cảnh Di phát hiện cô nương nhỏ im lặng không lên tiếng, chỉ biết cắm đầu bước đi. Hắn hơi kinh ngạc, vừa rồi nàng vẫn tốt mà, sao lại đột nhiên ủ rũ thế?

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, ngẩn người nhìn những viên gạch màu xanh.

Triệu Thanh Loan dịu dàng hiền lành, không bao giờ muốn kết thù với người khác, trong cung này kẻ nào muốn hại a tỷ đây?

Người đầu tiên hiện lên trong đầu Triệu Quy Nhạn là Tống Thái hậu.

Tống Thái hậu không ưa Triệu Thanh Loan, huống hồ trong lòng bà ta đã có sẵn ứng cử viên vừa ý cho vị trí Hoàng hậu. Tống Minh Nhược vẫn chưa đính hôn với người nào, chính vì ấp ủ khát khao tiến cung.

Hiện tại nàng ta mười chín tuổi, phần lớn nữ tử Đại Ngụy sẽ thành hôn ở tuổi mười sáu mười bảy, mười chín tuổi đã thành gái lỡ thì.

Tống Thái hậu khó tránh khỏi việc nóng vội, tàn nhẫn loại bỏ một Triệu Thanh Loan đang cản đường làm Hoàng hậu của Tống Minh Nhược…

“Ối!”

Mũ áo choàng của Triệu Quy Nhạn bị ai đó kéo lấy, nàng ngả người ra sau theo quán tính.

Đang nghiền ngẫm thì bị cắt ngang, Triệu Quy Nhạn bực bội trong lòng, quay đầu trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội.

“Bệ hạ, sao ngài kéo mũ của ta?”

Những ngón tay dài của Trình Cảnh Di trông như chỉ đang nhẹ nhàng nắm lấy mũ áo choàng của nàng, nhưng lại khiến nàng không thể tiến lên.

“Nàng quay đầu nhìn xem, nếu không nhờ trẫm, chắc nàng đã đâm vào thân cây rồi.”

Trình Cảnh Di kéo mũ áo choàng của Triệu Quy Nhạn, giọng điệu thản nhiên.

Triệu Quy Nhạn ngẩn ra, quay đầu lại.

Chỉ thấy phía trước nàng là một gốc mai đỏ, bây giờ đang vào mùa hoa nở, trên cành cây vẫn còn tuyết đọng chưa tan, giữa một màu trắng tinh không tì vết, lấm tấm nhiều chấm đỏ xen kẽ. Dưới trời đông giá rét yên tĩnh, hoa nở rộ sáng rực một bên đường.

Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, mở to hai mắt, thoáng trở nên ngẩn ngơ.

Trình Cảnh Di nghiêng đầu nhìn nàng: “Còn trách trẫm giữ nàng lại nữa không?”

Triệu Quy Nhạn ngây người dời mắt sang hắn, ngượng ngùng mím môi, nhẹ giọng nói: “Là ta trách nhầm Bệ hạ.”

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc cảm thán không thôi, vốn định đến gần hơn để ngắm hoa.

Nhưng không biết dưới chân vấp phải thứ gì, nàng đột ngột ngã về phía trước.

Trình Cảnh Di nhanh tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng.

Thấy Triệu Quy Nhạn sắp đụng vào thân cây mai, Trình Cảnh Di di chuyển chân, trời đất quay cuồng, hai người đổi vị trí cho nhau.

Lưng Trình Cảnh Di va vào thân cây, còn Triệu Quy Nhạn ngã vào lòng hắn.

Tuyết đọng ào ào rơi xuống, kinh sợ nhiều đóa mai đỏ.

Triệu Quy Nhạn nép vào ngực Trình Cảnh Di, mùi Long Diên Hương thoang thoảng quanh quẩn trước mũi, xen lẫn hương mai lành lạnh khiến người ta say đắm.

Triệu Quy Nhạn ngẩn ngơ ngước mắt nhìn.

Tuyết rơi trên tóc Trình Cảnh Di, hàng mi dài lấp lánh những bông tuyết trong suốt, chẳng mấy chốc chúng đã tan thành nước, đôi mắt sâu thẳm của hắn càng thêm u tối thâm thúy.

Còn nàng, không biết mũ áo choàng đã đội ngay ngắn trên đầu từ khi nào, tuyết và hoa rơi xuống nhưng không hề dính lên tóc nàng.

Trình Cảnh Di buông tay, giọng nói mập mờ.

“Lần này chịu thiệt quá rồi, đổi thành trẫm đụng vào thân cây.”