Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 23




Editor: Dứa

Hôm sau không phải học lễ nghi, Triệu Quy Nhạn hiếm khi được ngủ nướng thế này.

Nghe thấy tiếng động trong phòng, các vị nữ quan nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ Triệu Quy Nhạn rửa mặt.

Người trong cung làm việc luôn im lặng nhỏ nhẹ, gọn gàng ngăn nắp, rất có trật tự, trôi chảy hơn hẳn nha hoàn phủ Quốc công.

Thải Nguyệt cẩn thận học theo, nghĩ đến lúc ấy có thể tích lũy thêm ít kinh nghiệm chăm sóc Triệu Quy Nhạn.

Vài ngày qua nàng ấy vướng chân vướng tay, chỉ đành đứng một bên trơ mắt quan sát, trong lòng giận bản thân thô kệch vụng về, lo lắng khi tiến cung mình sẽ làm Triệu Quy Nhạn mất mặt.

May thay các nữ quan cũng không giấu nghề, thường xuyên nhắc nhở nàng ấy, hiện giờ nàng cũng trở nên thành thạo hơn nhiều.

Triệu Quy Nhạn ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, Phương Lam khéo tay giúp nàng búi tóc đuôi ngựa, cài thêm trâm màu xanh ngọc điểm xuyết hạt ngọc trai, trông nàng rất xinh đẹp diễm lệ.

Cuối giờ Thìn, nữ quan của Thượng Y Cục tới phủ Quốc công.

Thải Nguyệt đón các nàng vào gian trong. Sau khi hành lễ, các nữ quan cung kính đo kích thước, lúc xong việc họ vốn nên lui xuống nhưng nữ quan dẫn đầu lại chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, thần theo lệnh của Thái hậu nương nương, mời ngài tiến cung một mình.”

Triệu Quy Nhạn vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực, Thái hậu muốn gặp nàng?

“Có chuyện gì sao?”

“Nương nương không cần hỏi nhiều, đến rồi ắt sẽ biết.”

Nàng muốn thăm dò lý do, nhưng nhìn thái độ không thấu tình người của nữ quan, nàng cũng không hỏi được gì.

“Nhạn Nhạn, sau này nếu gặp Thái hậu nương nương ở trong cung, muội nhất định không được mất lễ nghĩa. Thái hậu nương nương… nghiêm khắc, ngài ấy uy quyền bức người, muội nhát gan, tránh được thì nên tránh.”

Lời dặn của Triệu Thanh Loan vẫn còn văng vẳng bên tai.

Ngay cả người dịu dàng hiền thục như Triệu Thanh Loan còn thấy Thái hậu nương nương khó sống chung, chỉ sợ tính cách của Thái hậu không dễ hoà hợp thật…

Trong lòng Triệu Quy Nhạn lo sợ bất an, thánh chỉ tứ hôn đã ban bố vài ngày rồi nhưng cũng chưa thấy Thái hậu thể hiện thái độ gì. Hiện giờ bà ta lại chọn thời điểm trước buổi đại hôn ba ngày tìm nàng hỏi chuyện.

Theo phong tục cưới xin của Đại Ngụy, trước hôn lễ ba ngày tân lang tân nương không thể gặp mặt, nếu không sẽ xảy ra xui xẻo.

Nàng muốn đến tìm Trình Cảnh Di nhờ giải vây, cũng không thể phá huỷ tập tục này.

Nếu Thái hậu có ý đồ xấu, một mình nàng vào cung, chẳng phải sẽ không có cách nào cầu cứu sao?

Nhưng cũng không thể làm trái ý Thái hậu, nàng đành cắn răng gật đầu: “Mong nữ quan đợi một lát, để ta chỉnh lại lớp trang điểm rồi sẽ theo ngài vào cung.”

Nữ quan Thượng Y Cục không vui: “Hy vọng Hoàng hậu nương nương đừng làm vi thần khó xử, việc đo kích thước cho ngài đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Nếu tiếp tục chờ ngài trang điểm chải chuốt, không biết sẽ chậm trễ thêm bao nhiêu canh giờ nữa. Chẳng lẽ ngài định bắt Thái hậu nương nương phải chờ ngài?”

Triệu Quy Nhạn căng thẳng, nàng đã xác định được vài phần.

Thái hậu đang cắt hết đường lui của nàng.

Nàng mím môi, mỉm cười đứng dậy: “Là ta suy xét không kỹ, vậy chúng ta lập tức xuất phát thôi.”

Nữ quan Thượng Y Cục làm động tác mời, Triệu Quy Nhạn chậm rãi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Thải Nguyệt, Triệu Quy Nhạn âm thầm nhét một món đồ vào tay nàng ấy.

Thải Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc.

Lúc bước qua cửa, Triệu Quy Nhạn quay đầu liếc nhìn Thải Nguyệt.

Nàng thấy Thải Nguyệt nhìn đồ trong tay, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, Triệu Quy Nhạn lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt.

Nàng nhét ngọc bội của Trình Cảnh Di cho Thải Nguyệt. Tuy không thể gặp hắn, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện trong cung Thái hậu, Trình Cảnh Di có thể tới giúp nàng rời đi cũng tốt.

Không biết vì sao, nàng chỉ cần nghĩ như vậy, trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng sẽ thả lỏng hơn hẳn.

Cỗ kiệu lắc lư, Triệu Quy Nhạn ngồi bên trong nghe thấy tiếng người ngoài đường nhỏ dần. Kiệu đi được hồi lâu, thậm chí nàng còn nghe được âm thanh binh khí va chạm.

Triệu Quy Nhạn lén mở rèm ra một chút, thấy cách đó không xa là Chính Thanh Môn. Cửa cung cao chót vót, vài hàng thị vệ đeo trường kiếm bên hông canh giữ ngoài cửa.

Đằng sau cánh cổng này chính là hoàng cung…



Trước kia nàng cũng vào cung vài lần, nhưng khi ấy nàng chỉ nghĩ đến việc gặp a tỷ nên trong lòng ngập tràn niềm vui.

Còn hiện giờ, nàng lại thấp thỏm bất an, tim đập nhanh.

Khi kiệu tiến về phía trước, đôi mắt sắc bén của Triệu Quy Nhạn bắt gặp một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cửa hông.

Thải Nguyệt!

Triệu Quy Nhạn không khỏi ngồi thẳng người, đôi mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Quả nhiên Thải Nguyệt đã hiểu ý nàng!

Thải Nguyệt đã nhanh nhạy hơn nhiều, nàng ấy thay quần áo, dùng đường tắt chạy vào cung trước nàng. Thấy Thải Nguyệt đã được dẫn vào cung, Triệu Quy Nhạn lặng lẽ buông rèm kiệu, không nhìn lung tung nữa.

Cỗ kiệu tiến dọc theo đường cung hẹp dài, tiếng bước chân nặng nề vững vàng vang vọng khắp nơi, tạo nên bầu không khí trang nghiêm đầy căng thẳng.

Triệu Quy Nhạn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vượt qua ba cửa cung, lúc này cỗ kiệu mới chậm rãi dừng lại.

“Hoàng hậu nương nương, mời xuống kiệu.”

Bên ngoài truyền đến giọng nữ quan.

Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, khi xuống kiệu, trông nàng vẫn thản nhiên điềm tĩnh.

Triệu Quy Nhạn ngước mắt nhìn, tấm biển sơn vàng của Thọ An Cung như toát lên âm khí nặng nề dưới bầu trời u ám.

Đưa Triệu Quy Nhạn tới trước Thọ An Cung xong, nữ quan Thượng Y Cục không tiến lên nữa mà khuỵu gối quay về đường cũ.

Không ai dẫn nàng vào, cả cung điện to lớn chỉ có một mình nàng.

Nếu không biết Thọ An Cung là nơi đương kim Thái hậu an hưởng tuổi già, cộng thêm mọi thứ trong cung đều tinh xảo lộng lẫy, chỉ sợ nàng sẽ lầm tưởng mình đang bước vào lãnh cung.

Nàng vẫn điềm nhiên, tiếp tục cất bước.

Hầu hết các cung điện đều được bố trí tương tự nhau, không cần người dẫn đường cũng có thể dễ dàng tìm được chính điện.

Khi tới gần, Triệu Quy Nhạn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười duyên của nữ tử truyền ra từ trong điện.

Triệu Quy Nhạn sửng sốt, đây không giống giọng Thái hậu…

Song, điều này cũng chứng minh trong cung có người.

Nàng cắn môi, tăng vài phần cảnh giác, thong thả bước lên hành lang dài.

Hành lang gỗ vốn được thiết kế để lắng nghe âm thanh nhịp nhàng thanh tao của guốc gỗ khi giẫm lên, nhưng ngay lúc này đây, nàng bước đi trên đó lại cảm tưởng như đang đạp lên tim mình, lặp đi lặp lại, vừa nặng nề vừa áp lực.

Người bên trong ngừng cười, một vị ma ma nhanh chóng bước ra.

Mắt xếch, mặt nhỏ dài, trông bà ta rất đanh đá.

Bà ta vừa lên tiếng, quả nhiên đã tỏ vẻ trịch thượng: “Cô nương Triệu gia?”

Hiện giờ Triệu Quy Nhạn đã được sắc phong làm Hoàng hậu, để thể hiện lòng tôn kính, ai cũng nên gọi “Hoàng hậu nương nương”. Nhưng ma ma này vừa tới, ngay cả hành lễ cũng không thực hiện, thật sự quá ngạo mạn.

Ánh mắt của bà ta khiến Triệu Quy Nhạn khó chịu, như thể bà ta đang đánh giá lựa chọn hàng hóa.

“Đúng thế.” Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng đáp.

Ma ma ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Theo nô tỳ vào trong.”

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, ngoan ngoãn theo sau ma ma.

Ánh sáng từ những viên gạch lát sàn rọi lên người nàng, bóng dáng thướt tha như ẩn sau làn sương.

Trong tầm mắt của Triệu Quy Nhạn xuất hiện thêm vài màu sắc, một vàng tươi, một xanh ngọc.

Ánh mắt nàng thoáng qua vẻ trầm tư, Triệu Quy Nhạn bỗng nghĩ tới một người.

Nàng kìm nén suy đoán trong đầu, khuỵu gối hành lễ: “Thần nữ bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn an.”



Trên đầu truyền đến một giọng nói mềm mại lười nhác: “Đứng lên đi.”

Triệu Quy Nhạn đứng dậy.

“Ngẩng đầu.” Thái hậu bảo.

Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn người bên trên.

Thoạt trông Thái hậu còn trẻ, không giống người đã qua tuổi bốn mươi.

Lông mày lá liễu, mắt phượng, khuôn mặt được trang điểm khéo léo, vẫn còn đâu đó nét quyến rũ. Có thể thấy, khi xưa bà ta cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.

Triệu Quy Nhạn tưởng Thái hậu là một người nghiêm túc đoan trang, nhưng không ngờ bà ta chỉ thoải mái ngồi tựa đầu trên ghế.

“Đẹp lắm, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa, thảo nào Bệ hạ lại nhớ thương.”

Thái hậu lười biếng thay đổi tư thế, cười bảo.

Triệu Quy Nhạn nhíu mày: “Thái hậu khen nhầm rồi ạ.”

Thái hậu vẫy tay: “Mắt ai gia nhìn rõ ràng, ai gia cũng không thích nghe mấy lời giả dối.”

Triệu Quy Nhạn chỉ cười chứ không đáp.

Thái hậu tháo một chiếc trâm cài từ trên đầu xuống, thong thả ung dung ngắm nghía: “Ai gia gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn gặp con dâu tương lai của ai gia. Tiên Hoàng hậu cũng xuất thân từ Triệu gia, nghe nói nàng ấy và ngươi là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, chắc tình cảm của các ngươi sâu đậm lắm đúng không?”

Triệu Quy Nhạn gật đầu: “Vâng, trưởng tỷ đối xử với thần nữ rất tốt.”

Thái hậu hỏi: “Vậy có lẽ các ngươi không giấu nhau chuyện gì đâu nhỉ?”

Triệu Quy Nhạn thầm giật mình, nhạy bén nhận thấy hàm ý dò xét trong giọng Thái hậu.

Bà ta muốn biết chuyện gì? Hay muốn xác nhận điều gì?

Nàng đè nén suy đoán, cười dịu dàng: “Trước đây lúc chưa xuất giá, trưởng tỷ hay tâm sự với thần nữ vài chuyện phiền lòng. Sau này tiến cung, có lẽ công việc bề bộn nên trưởng tỷ không còn nói nhiều nữa. Chắc hẳn trưởng tỷ cũng thấy thần nữ nhỏ tuổi, chỉ thỉnh thoảng kể thần nữ nghe ít chuyện thú vị trong cung.”

Ánh mắt Thái hậu lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.

“Trưởng tỷ của ngươi là người tốt, gả vào hoàng gia thời gian dài, bị Hoàng đế lạnh nhạt nhiều năm, nhưng ai gia chưa từng nghe nàng ấy oán giận một câu. Huống chi, nàng ấy cũng rất có năng lực, cáng đáng toàn bộ hậu cung minh bạch nền nếp. Đáng tiếc là người phúc mỏng, còn trẻ mà đã nhắm mắt xuôi tay.”

Mũi Triệu Quy Nhạn chua xót, nàng suýt rơi lệ.

Cứ như nhắc tới chuyện đau lòng, Thái hậu cũng dùng khăn chấm chấm khóe mắt.

“Vất vả nuôi lớn Hoàng đế từng ấy năm trời, hiện giờ ai gia già rồi, tâm nguyện duy nhất là khi còn sống được ẵm cháu trai, tận hưởng niềm vui gia đình.”

Bà tiếp tục: “Nhưng Hoàng đế bướng bỉnh cố chấp, không chịu thỏa mãn tâm nguyện này của ai gia. Nói ra không sợ ngươi chê cười, dạo trước hắn đồng ý cưới trưởng tỷ của ngươi cũng do ai gia ép hắn cưới. Nhiều năm trôi qua, thấy hậu cung vắng vẻ, không hề có hoàng tự, ai gia đã nghĩ đủ cách, lấy danh nghĩa của ai gia tặng phi tử vào. Ấy mà hắn không chạm vào ai dù chỉ một đầu ngón tay, ngày ngày chỉ biết ôm chồng sổ con đó của hắn.”

Dứt lời, Thái hậu thở dài, như thể trong lòng rất phiền muộn.

Triệu Quy Nhạn im lặng.

Nàng luôn sợ nói nhiều sai nhiều, thận trọng từ ngôn từ đến hành động mới là điều đúng đắn!

“Đây là lần đầu tiên ai gia gặp ngươi, nhưng trong lòng cũng thích ngươi. Có trưởng tỷ như châu như ngọc đi trước, thân là tỷ muội ruột thịt của nàng ấy, chắc ngươi sẽ không kém cạnh.” Thái hậu cười: “Tiên Hoàng hậu khéo léo hào phóng, đã chủ động chọn phi tử thay Hoàng đế vài lần, lo nghĩ cho Đại Ngụy trăm năm sau.”

Triệu Quy Nhạn lẳng lặng lắng nghe, trong lòng nàng biết rõ, a tỷ đoan trang rộng lượng như vậy chỉ vì nàng ấy không có tình cảm với Trình Cảnh Di.

Với tính cách trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát của a tỷ, nếu thật sự thích một người, nàng ấy tuyệt đối sẽ không nạp thiếp cho trượng phu.

Về mặt này, quả thực Triệu Quy Nhạn và nàng ấy giống nhau như đúc.

Thái hậu huyên thuyên như thế, ít nhiều gì Triệu Quy Nhạn cũng đoán được ý đồ của bà ta.

Trước tiên bà ta kéo gần mối quan hệ với nàng, nhiều lần khen ngợi phẩm hạnh của Triệu Thanh Loan, đơn giản chỉ muốn nàng cũng giống a tỷ, phải nhẫn nhịn biết điều, mặc cho bà ta sắp đặt.

Quả nhiên ngay sau đó, Thái hậu đã chỉ vào nữ tử bên cạnh, nói: “Đây là cháu gái ngoại của ai gia, cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một ít. Từ nhỏ con bé đã được bồi dưỡng theo chuẩn mực của một nương nương trong cung, việc quản lý hậu cung cũng hiểu đôi phần. Ai gia thấy ngươi nhỏ tuổi, nhiều chuyện chưa thể ứng xử khéo léo, bèn nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ ngươi để chung tay quản lý hậu cung.”

Thái hậu dịu dàng vỗ tay nữ tử kia: “A Nhược, mau hành lễ vấn an muội muội Triệu gia nào, sau này các con sẽ là tỷ muội đấy.”