Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 46




Hạ Lệnh Thù liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Nam tử các chàng bất kể làm gì sai cũng đều là do hồng nhan gây họa. Hồng nhan họa thủy, hại nhà các chàng, thiên hạ của các chàng. Tính tình Định Đường vương xưa nay thế nào, chàng làm anh trai còn rõ ràng hơn ta, chàng không tự hỏi mình xem có phải chàng ức hiếp hắn không, ngược lại đi hỏi ta, kì quái.”

Cố Song Huyền hất mặt nói: “Ta đối ngoại, nàng đối nội, ta không hỏi nàng thì hỏi ai?”

Hạ Lệnh Thù hừ nói: “Hỏi chính hắn ấy.”

Cố Song Huyền cười khẽ, sờ lưng nàng như trấn an: “Tính tình nàng càng ngày càng hung dữ, nữ tử mang thai đều như thế sao?” Hắn tiện tay lật danh mục quà tặng Hoàng hậu đã sửa lại lên xem, trên đó ghi lại lễ vật các quan viên dâng tặng các phi tần vào dịp năm mới, xem một lúc, không nghe thấy Hạ Lệnh Thù nói gì, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Giận sao?”

Hạ Lệnh Thù nói nhỏ: “Không.”

Cố Song Huyền ôm eo nàng, đan hai tay vào nhau: “Thật ra ta cũng biết, tính tình Cửu đệ kiêu căng, xem thường nữ tử mảnh mai như liễu. Không nói đến chuyện hắn cố ý nhục nhã Thánh công chúa Tuyết quốc, cũng không nói mấy năm nay hồng nhan trong hậu viện của hắn không ngừng tăng thêm, chỉ nói tới vị sườn phi số khổ kia, nay vẫn còn bị giam cầm trong biệt viện, ngay cả cha mẹ cũng chẳng quan tâm. Hắn càng khinh thường nữ tử lại càng dễ dàng bại trong tay nữ tử, đây là nhân quả tuần hoàn.”

Hạ Lệnh Thù nghe xong thì đoán được Cố Song Huyền đã biết những gì mình và Định Đường vương nói với nhau. Cẩn thận nghĩ lại, ngày ấy bọn họ ở Đông Cung, bên cạnh Hạ Lệnh Thù đều là người cũ, thoát khỏi sự khống chế của nàng nhiều năm, có lẽ đã có vài người về dưới tay hoàng đế, ám vệ của Hạ gia trong Đông Cung chỉ có một phần, còn lại đều là người của hoàng đế, bảo sao Cố Song Huyền lại không nóng không vội. Nàng thở dài, thực lực vị hoàng đế này đã lớn hơn trước rất nhiều, sẽ không để người ta định đoạt số phận mình.

Cân nhắc một chút mới nói: “Thật ra ngày ấy ta cũng không nói thêm gì, chỉ đề cập chuyện tuyển phi cho hắn. Chàng cũng biết Thánh công chúa Tuyết quốc là chúng ta ép hắn nhận, quay đầu lại bảo hắn đi tấn công Tuyết quốc, hắn vì Đại Nhạn cúc cung tận tụy, về tình về lý chúng ta đều không thể bạc đãi hắn. Làm sao biết được tính Định Đường vương lại trẻ con như vậy, bất mãn sự sắp xếp của ta liền dùng hành động chứng tỏ sự tức giận của hắn. Đi vào mấy nơi kỹ viện đấy cũng không sợ mang bệnh vào người.”

Cố Song Huyền nghe vậy liền gật nhẹ đầu, đôi mắt vẫn chú ý vào danh mục quà tặng, nghe thấy Hạ Lệnh Thù nói tiếp: “Có điều chuyện Định Đương vương phong lưu không phải bây giờ mới có, chỉ là dạo này như sấm bên tai, ta làm tẩu tử chứ không phải mẫu hậu, không thể khuyên được hắn, cùng lắm thì sau này gặp hắn sẽ đi đường vòng, không để trình diễn tiết mục ‘hồng nhan họa thủy’ này nữa, ta coi như sợ rồi.”

Cố Song Huyền cười ha ha, ôm nàng lắc vài cái: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Sau này nàng cứ kính nhi viễn chi với hắn là được, sẽ không có lửa giận gì nữa.” Chỉ vào một chỗ trong danh mục hỏi: “Sao Hiền phi và Chu mỹ nhân lại nhiều quà như vậy?”

Hạ Lệnh Thù nói: “Đại hoàng tử giờ đã mười ba tuổi, Nhị hoàng tử cũng mười hai tuổi rồi, lúc nào cũng có thể ra khỏi thư viện Bạch Lộ làm việc. Hiền phi và Chu mỹ nhân là mẫu phi của hai đứa nó, đương nhiên cũng được người ta ‘quan tâm’ rất nhiều.”

Cố Song Huyền hừ một tiếng: “Vài năm nay ta không quản lý nghiêm bọn họ, không ngờ có người đã duỗi xúc tu dài như vậy, quyết định đại sự khi ta trăm tuổi.” Vứt danh mục quà tặng đi, đập mạnh vào hai tách trà, vô tình nói: “Bọn họ đều cho rằng ta cũng giống như tổ tiên, đang lúc tráng niên đã…”

“Cố Song Huyền!” Hạ Lệnh Thù lạnh lùng quát lên, sắc mặt tái nhợt, Cố Song Huyền mím môi, một lúc lâu sau mới cười nói: “Ta hồ ngôn loạn ngữ, nàng đừng coi là thật.”

Tim Hạ Lệnh Thù đập như sấm. Nàng đương nhiên biết tuổi tác của phần lớn hoàng đế Đại Nhạn, cũng từng nghi ngờ có nguyên nhân nào khác bên trong không, ví dụ như từ nhỏ đã bị uống thuốc độc, hoặc bị ám sát, hoặc là vết thương chồng chất lúc chiến tranh tái phát, hoặc là chính sự bận rộn, nhiều năm lo lắng khiến thân thể suy kiệt, nên mới mất sớm. Đoán ra đoán vào, mỗi người đều có thể trạng khác nhau, nguyên nhân đương nhiên cũng khác. Bây giờ nàng nhìn Cố Song Huyền khỏe mạnh như thường, nhưng cảm giác trong lòng lại không ổn, đột nhiên nghe hắn nói thế, trong ngực như có sợi tơ vô hình trói chặt thành một khối.

Cố Song Huyền thấy một lúc lâu nàng còn chưa bình tĩnh, biết mình làm nàng sợ, liền sai người dâng trà sâm lên, cho nàng uống hai ngụm, cười nói: “Đúng rồi, vài ngày trước ta đi khố phòng ở Đông Cung tìm đồ, nhưng lại bất ngờ tìm được bảo bối này, cho nàng đấy.” Hắn thò tay vào tay áo, cổ tay ‘xoẹt’ một tiếng liền phóng ra hai thanh kiếm sắc bén. Thân kiếm để vừa lòng bàn tay hắn, mũi kiếm mềm dẻo, thanh kiếm mỏng như cánh ve, chuôi kiếm bằng bạc có khắc hoa văn, cả kiếm không có bất kì bộ phận thừa thãi nào, thoạt nhìn gọn gàng linh hoạt, đặt trên người không có vẻ giống vũ khí mà như đồ chơi của trẻ con.

“Đây là ám tiễn, là vũ khí ta từng dùng để phòng thân.” Lưỡi kiếm vẽ một nét lên cái chặn giấy bằng bạch ngọc, lập tức phân nó thành hai, quả nhiên là sắc bén, chém sắt như chém bùn.

Định Đường vương đưa cho nàng kim đao, Cố Song Huyền liền đưa ám tiễn, người này cho dù ghen tuông cũng cố giấu giấu diếm diếm, tìm một lý do đường hoàng, đúng là làm người ta ngọt ngào không nói thành lời.

Mà đến lúc này, kim đao kia đừng nói là xuất hiện trước mặt người khác, cho dù là cung nữ của Hạ Lệnh Thù cũng không thấy tăm hơi của nó.

Định Đường vương có lẽ là hành quân quá lâu, đói khát quá thể, hoang đường một thời gian ở thanh lâu, đã ăn no nê, lại nhớ tới Vương phủ, liền về chỉnh đốn một phen, còn tự mình đi đón sườn phi bị hắn giam cầm bấy lâu trở về.

Ngày hôm sau cố ý đưa phi tử đi nhận lỗi với nhạc phụ nhạc mẫu, ngày thứ ba liền giải tán phần lớn các tiểu thiếp, oanh oanh yến yến vẫn vờn quanh vương phủ. Sau nhiều năm, Định Đương vương phủ cuối cùng cũng đón nữ chủ nhân thật sự.

Sau một tháng, vị sườn phi kia mới được Định Đường vương dẫn vào hoàng cung gặp thái hậu và các phi tần khác.

Sắc mặt Quân Thị rực rỡ, hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp vô song, đôi mắt nhìn quanh cung Đỉnh Hành lúc sáng lúc tối, mái tóc không dài đến mắt cá chân giống nữ tử bình thường mà chỉ đến giữa lưng, nghe nói vào năm thứ ba bị giam cầm, nàng tự cắt tóc mình, thề đoạn tuyệt với gia tộc. Xa cách nhiều năm, khi gặp cha mẹ chắc cũng rơi nước mắt.

Hạ Lệnh Thù đánh giá đối phương, tươi cười làm lành, nhìn Định Đường vương đang trầm mặc không nói, cười bảo: “Sau một thời gian nữa, phủ vương gia cũng có thêm con trai rồi.”

Lúc này, Đại Nhạn đã là tháng sáu, bụng Hạ Lệnh Thù đã lớn, chỉ có thể cố ngồi tựa vào ghế nói đùa với mọi người.

Edit: Mộc

Định Đường vương cao giọng nói: “Vương phi đã mang thai hơn bốn tháng rồi.” Nói xong liền liếc qua bả vai Quân Thị về phía Hạ Lệnh Thù. Đối phương không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ vui vẻ sai người ban quà tặng, lại dặn dò Quân Thị cần chú ý một số việc, dáng vẻ tự nhiên đúng kiểu trưởng tẩu như mẹ, làm hắn vừa tức vừa hận.

Trí nhớ của hắn về Hạ Lệnh Thù dừng lại ở chiến trường ngày đó, không hề lan đến nội viện thâm sâu của hoàng cung, trong lòng hắn hiểu rõ, cũng biết lợi hại, cho nên hắn không nói gì, cũng không hỏi nữa, thậm chí khi vào cung thỉnh an Thái hậu cũng không rẽ sang cung Phượng Huyền hoặc Đông Cung. Trong lồng ngực hắn có một thanh đao, thanh đao ấy luôn để ngang ngực hắn, đầu lưỡi đao là nữ tử lạnh lùng không tô điểm, không phải vị hoàng hậu ngồi trên ngôi cao nói cười tự nhiên kia.

Người hắn yêu là phượng hoàng dục hỏa nơi tường thành gió lửa, không phải con bướm vàng trong bụi hoa rực rỡ.

(dục hỏa: tắm trong lửa)

Hắn suy nghĩ cẩn thận, cũng hiểu rõ ràng, cuối cùng chỉ im lặng.

Trong điện Chiêu Khâm, mùi đàn hương dày đặc, Quảng mỹ nhân nâng tay áo, bàn tay mềm mại không xương đang mài mực. Hoàng thượng của nàng đang xem tấu chương, thỉnh thoảng lại nhíu lông mày, hoặc hừ nhẹ, mỗi cử động đều hút lấy ánh mắt nàng.

Nàng vượt qua sự tranh đấu gay gắt giữa các phi tần, giành được ưu ái của đế vương, được an bài hầu hạ ở điện Chiêu Khâm, một ngày thì quá nửa thởi gian đã ở bên làm bạn với hoàng đế, ân sủng như thế ngay cả hoàng hậu cũng khó có được, làm sao không khiến người ta hâm mộ chứ. Nếu là trước kia, nàng đương nhiên sẽ khoe khoang một phen trước mặt các phi tần khác, nhiều năm trôi qua, cuối cùng nàng cũng có ngày nổi danh, thật sự muốn nhìn sắc mặt ghen tị của kẻ địch. Nhưng nàng cũng đã già đi, lúc vào cung mới mười sáu, nay người đã già, tâm cũng tang thương, bỏ đi vẻ ngây ngô, hoàn toàn trở thành Quảng mỹ nhân kín đáo biết giấu mình.

Lúc Định Đường vương tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ hài hòa của đế vương và sủng phi. Hắn hành lễ, coi như không thấy Quảng mỹ nhân, chỉ nói: “Thần có chuyện quan trọng bẩm báo, kính mong những người không liên quan ra ngoài.”

Quảng mỹ nhân ngẩn ra, vẻ mặt cứng đờ, trông mong nhìn đế vương. Thời gian này, các thần tử đến tận đây bẩm việc rất ít, công khai làm khó nàng cũng ít, đây là lần đầu tiên có người vô lễ với nàng như thế, vậy nàng cũng muốn nhìn xem hoàng đế sủng ái nàng đến mức độ nào.

Cố Song Huyền hỏi: “Chuyện gì?” Quảng mỹ nhân mừng thầm.

Định Đường vương hừ lạnh, phun ra hai chữ: “Hải quốc.”

Cố Song Huyền đột nhiên ném bút son lên bàn, đứng bậy dậy: “Lại là đám ô hợp kia, chúng gây chuyện gì?” Quảng mỹ nhân kinh hãi, lùi ra xa mấy bước. Định Đường vương cười thầm: “Thật ra không phải chuyện gì lớn, chỉ là vài quốc chủ của các đảo trên biển lật lọng, bắt thuyền đánh cá của ta, rút gân lột da ngư dân treo lên cột buồm.” Quảng mỹ nhân che miệng, cố hết sức bình tĩnh đứng im tại chỗ.

Quảng mỹ nhân nhún người, nói khẽ: “Thần thiếp đi đổi một tách trà khác cho hoàng thượng.” Cố Song Huyền không trả lời, đối phương liền tự mình rời đi.

Định Đường vương xem tấu chương xong liền nổi giận: “Vết sẹo vừa lành đã quên đau, loại người này chỉ có thể giết sạch, không thể hòa giải được.”

Cố Song Huyền cũng có ý tứ này: “Nhưng ai đi? Lão Thất vừa trở về đất phong nửa năm, còn phải chỉnh đốn mọi việc; lão Bát thì chẳng biết tung tích đâu nữa, không biết khi nào mới ló đầu ra; Nhị ca là con mọt sách, Tam ca lại không hiểu đánh trận, nếu phái tướng lĩnh đi thì…”

“Trách nhiệm quá lớn, liên lụy rất nhiều người, sợ khó có thể thắng trận.”

Cố Song Huyền tươi cười: “Ngươi cũng không thể đi, vương phi của ngươi này đã có thai mấy tháng rồi, ngươi phải ở lại.”

Định Đường vương há hốc mồm, nhỏ giọng nói: “Thần đệ học theo Lục ca, lấy tâm đối đãi với thê tử, hy vọng có thể làm bạn đến già mà thôi.”

Cố Song Huyền cười ha ha, vỗ vai Cửu đệ: “Ngươi cứ nghỉ ngơi nửa năm đi, việc đánh trận không vội.”

Tuy nói là không vội, nhưng cũng không ngừng bàn bạc việc chuẩn bị lương thảo, hai người nói chuyện rất lâu, Quảng mỹ nhân cầm tách trà đứng ngoài điện, đổi trà hết lần này đến lần khác.

Gần đến hoàng hôn, dù sức lực của Cố Song Huyền nhiều thế nào cũng dần mệt mỏi, Tiểu Quái Tử vẫn chờ trong nội điện im lặng dâng lên một hộp gấm, Cố Song Huyền lấy một viên thuốc ra đặt vào miệng, cứ thế nuốt xuống.

Định Đường vương nhìn thấy liền hỏi: “Hoàng huynh uống gì vậy?”

Cố Song Huyền không nói rõ: “Thuốc.” Tác dụng của thuốc rất nhanh, không đến nửa khắc, sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, liền mở ra bản đồ biên cương Đại Nhạn, nói tiếp: “Là phương thuốc mà các tiên hoàng truyền xuống.”

Định Đường vương vâng một tiếng, không hề hỏi nhiều, tiếp tục bàn bạc với hắn.

“Hoàng thượng không bệnh không đau, uống thuốc gì thế?” Khi Hạ Lệnh Thù có được phương thuốc kia trong tay thì nàng đã mang thai chín tháng, chuẩn bị sinh con, rất ít khi xuất cung, cũng vì dần tin tưởng người bên cạnh hoàng đế nên khi biết tin thì đã rất muộn.

Tiểu Quái Tử run rẩy quỳ gối trên sàn lạnh như băng, dập đầu nói: “Nô tài chỉ biết tác dụng của nó rất phi thường, Hoàng thượng uống xong thì không đến một khắc, nét mặt rạng rỡ. Nương nương… Thời gian hoàng thượng phê duyệt tấu chương trắng đêm đều phải dựa vào nó để chống đỡ.”

Y nữ bên cạnh cẩn thận dùng giấy gói thuốc thật kỹ, sau đó luồn vào trong ống trúc nhỏ, cột trên chân chim, hô lên một tiếng, chim liền bay đi.

Hạ Lệnh Thù không muốn kinh động tới hoàng đế, chỉ nhẫn nại chờ đợi tin tức. Thế gian này, người có thể nhận ra được các loại độc, nếu Cung phu nhân tự nhận xếp thứ ba thì không ai dám nhận thứ hai, thứ nhất đương nhiên là sư phụ Cung phu nhân. Hạ Lệnh Thù đưa thuốc tới chỗ Triệu vương phi, Triệu vương phi lại mời Cung phu nhân xác nhận cho, đợi nửa tháng sau, tin tức đã quay về chỗ Hạ Lệnh Thù.

Mở tờ giấy bằng ngón tay ra, suýt nữa hai mắt nàng hoa lên, sắp ngất: “Đây, thứ này vốn là….” Đột nhiên bụng đau dữ dội, nàng ôm bụng kêu lên, ngã xuống giường.

Trên giấy trắng mực đen, vài chữ màu đỏ kia nhìn mà ghê người.

Ngày hôm đó, Tiểu Quái Tử kêu thảm thiết khắp cung đình: “Hoàng hậu nương nương sắp sinh!”

Lúc này hoàng đế đang nhận tách trà từ tay Quảng mỹ nhân, nghe vậy tay liền run lên, nước trà nóng rơi trên mu bàn tay hắn nhưng hắn chẳng hề để ý, cứ thế xông ra ngoài.