Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 39




Edit: Mộc

Đã hết giờ Tuất, ánh chiều tà đầu đông tỏa ra một vòng hào quang cuối cùng nơi chân trời, nhuộm cả Tuyết sơn xa xa trong sắc vàng nhạt. Trong trướng tướng quân vô cùng ấm áp, mông lung như ảo ảnh.

Không khí cực kỳ yên tĩnh, hương an thần lượn lờ, hun đến mức làm người ta buồn ngủ.

Cố Song Huyền đã cởi bỏ áo giáp. Làm hoàng đế, tuy rằng võ công của hắn siêu quần, nhưng cũng chỉ để thân thể khỏe mạnh, sau trận chiến này mới thấy toàn thân đau nhức, bên trong vạt áo đã ướt đẫm, bị máu dính lại thành một khối, thoạt nhìn giống như một lỗ thủng lớn, rất dọa người.

Tiểu Quái Tử vừa bưng chậu đồng tiến vào, hắn liền hơi hất cằm lên, Tiểu Quái Tử lập tức nhẹ chân nhẹ tay đặt chậu lên giá gỗ, lại lấy ra băng gạc và thuốc bôi ngoài da đặt cùng một chỗ, khom người lui xuống.

Cố Song Huyền nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh sau bình phong, không có gì, lúc này mới nhẹ nhàng cởi quần áo, chỉ để lại quần lót, ngồi trên giá gỗ, tự mình lau sạch vết thương. Quanh năm suốt tháng sống trong hoàng tộc, hắn đã trải qua bao lần minh đao ám tiễn, toàn thân đều có dấu vết, có cái nhìn qua giống như bị người ta dùng đao chém từ vai tới lưng, có cái lại vắt qua hông thành một con rết dữ tợn.

Một đôi tay từ phía sau lặng lẽ kéo lấy khăn của hắn, Cố Song Huyền quay đầu lại, nói khẽ: “Tỉnh.”

Hạ Lệnh Thù khoác tạm áo của hắn, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo lông gấu, đai lưng buộc tạm bợ, lộ ra xương bả vai. Cố Song Huyền kéo lại áo cho nàng, Hạ Lệnh Thù bảo hắn xoay lưng lại, giúp hắn lau rửa vết thương lớn nhỏ.

Hơi thở của Cố Song Huyền vẫn còn mùi giết chóc, dưới bàn tay của Hạ Lệnh Thù, lại dần dần nhẹ nhàng triền miên.

Yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng. Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, có rất nhiều hiểu lầm phải giải thích, nhiều hơn nữa là tình ý trong lòng, nhưng đều nghẹn lại trong cổ, không ai mở miệng, dường như sợ hãi phá vỡ khoảng thời gian thân mật này.

Đã lâu lắm, trong giấc mơ vô số lần ôm nàng vào lòng, sau khi tỉnh lại, bên người lạnh lẽo đến mức làm hắn muốn phát điên; mỗi một lần bước vào cung Phượng Huyền đều không nhịn được đứng ngoài cửa điện lắng nghe chốc lát, dường như bên tai còn có giọng nói nhẹ nhàng của nàng.

Thái tử Cố Khâm Thiên thường xuyên leo lên đùi hắn lúc phê duyệt tấu chương, hỏi: “Mẹ mỹ nhân đi đâu rồi? Mẹ không ở đây, cha đừng hoa hoa.”

Cố Song Huyền không kìm được ôm cái bụng mập mạp của con, nhấn mạnh: “Không phải hoa hoa, là chân trong chân ngoài.”

(hoa hoa: đáng lẽ bạn Cố nhỏ phải nói là hoa tâm (ý chỉ lăng nhăng) nhưng mà nói sai nên bạn Cố lớn mới sửa lại)

Cố Khâm Thiên chỉ vào mũi hắn: “Củ cải hoa tâm không được phép quên mẹ mỹ nhân.”

Lời nói non nớt đâm vào ngực Cố Song Huyền, hắn không kịp đề phòng, đau đến sắp rơi lệ. Hắn đưa Thái tử đi một là vì lo lắng đám phi tần sẽ lén lút ra tay, hai là vì để Hạ gia duy trì địa vị cho Thái tử, ba là kéo dài khoảng cách giữa Cố Khâm Thiên và hoàng hậu giả. Loại chuyện thay mận đổi đào này nếu làm không tốt rất dễ thành thật. Cố Song Huyền nhiều lần nhắc nhở Thái tử, người trong cung không phải mẹ mỹ nhân của nó, đó là người chẳng có quan hệ gì với nó, hơn nữa yêu cầu nghiêm khắc những người hầu bên cạnh của hoàng hậu phải chú ý vị thế thân này, sợ đối phương có ý đồ gì với Thái tử. Về phần mình, hắn cũng không thèm nhìn vị hoàng hậu giả ngồi trong cung Phượng Huyền, thậm chí còn không cho đối phương ngủ trên giường long phượng.

Hắn hiểu rất rõ ràng, nàng và Hạ Lệnh Thù khác nhau. Cho nên, ở giữa bầu không khí ấm áp dịu dàng, hắn sợ chính mình lại lạc vào cảnh hư ảo trong mơ, hoặc là người phía sau kia chỉ là một thế thân giả dối.

Hắn đã thất vọng vô số lần, so sánh sự khác nhau giữa các nàng vô số lần… Một mình đi dạo lòng vòng trong hoàng cung, ngồi trước cửa sổ ở Bảo Thư Hiên đến bình minh.

Một giọt lệ rơi trên lưng hắn, Hạ Lệnh Thù chậm rãi ôm lấy hắn, mũi Cố Song Huyền cay cay, nắm tay nàng lên hôn, nhìn gương mặt nàng. Rất quen thuộc lại rất xa lạ, hắn kéo nàng vào lòng, lau nước mắt cho nàng, nói khẽ: “Thật xin lỗi.”

Nước mắt Hạ Lệnh Thù càng rơi nhiều hơn, Cố Song Huyền ôm chặt nàng, thong thả vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt nàng. Nước mắt rất mặn, chờ đợi quá lâu, tơ vương quá đậm, đột nhiên gặp lại, chỉ có thể nghẹn ngào không nói nên lời.

Cố Song Huyền cẩn thận ôm nàng, lo lắng không yên, lần lượt nói rồi lại hôn.

Cho dù Hạ Lệnh Thù cứng rắn đến mức nào đều hóa thành một suối nước mắt không ngừng trào ra, vùi sâu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của đối phương, vươn tay ra ôm lại hắn.

Lúc Định Đường vương tiến vào, nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng tôn quý nhất Đại Nhạn ôm chặt nhau, hắn muốn lùi bước lại không nhịn được ngắm nhìn.

Qua khe hở mành che, một chút ánh sáng cũng yếu đi, yên lặng tiến vào, bình thản yên lành.

Một chân Định Đường vương còn ở bên ngoài, một chân lại như bị dính vào không chịu rời đi, chỉ cảm thấy mình là người ngoài, tự dưng đi vào rừng hoa đào, rình coi một màn kiều diễm, hâm mộ lại dường như có phần buồn bã.

Đột nhiên hắn la lớn, làm ra vẻ lỗ mãng: “Lục ca, Hứa Thừa Ân tặng lễ vật cho huynh này.”

Hạ Lệnh Thù giật mình, Cố Song Huyền vuốt tóc nàng, vén sang sau tai, nói: “Đi nghỉ tạm đã, đến bữa tối ta sẽ lại gọi nàng.”

Hạ Lệnh Thù gật đầu, đầu ngón tay lướt qua miệng vết thương trên tấm lưng trần của hắn, Cố Song Huyền cười khổ nói: “Ta sẽ nhớ rõ bôi thuốc, nàng đi đi.” Hạ Lệnh Thù cũng không phải kiểu bám người, liền cởi áo lông khoác lên mình Cố Song Huyền, sau đó xoay người vào bên trong, buông tấm rèm che xuống.

Định Đường vương nhìn nàng đi vào, cảm thấy trái tim cũng bị người ta lấy đi rồi, nghe được tiếng Cố Song Huyền bảo hắn cho người tiến vào.

Hứa Thừa Ân vốn đi cứu Định Đường vương, đáng tiếc, thuộc hạ của hắn là tử sĩ, giết người thì có thể, nhưng tìm người lại rất khó, ba phen bốn bận đều để Định Đường vương đi mất. Hứa Thừa Ân là người khôn ngoan, biết con đường này không đi được, lại không muốn bỏ qua, liền dẫn theo thuộc hạ xâm nhập vào hoàng cung Tuyết quốc, lúc đi ra cầm theo một gói to bọc bằng vải bố.

Cái gói đen sì bị vứt trên mặt đất, lăn ra vài cái đầu máu me nhầy nhụa, Cố Song Huyền tùy tiện nhặt một cái lên xem, Hứa Thừa Ân nói: “Ba cái đầu này, trong tay Bát vương gia là hoàng hậu Tuyết quốc, còn lại là hai người con trai lớn của bà ta. Vương gia có thể gọi người đến để xác nhận.”

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không thể mơ hồ, đã có người đi lôi tù binh là đại thần Tuyết quốc đến phân biệt, liền diễn ra một phen tranh cãi nhục mạ ầm ĩ. Cuộc vui náo nhiệt vừa chấm dứt, Cung Vong cũng bước vào, trước mặt người ngoài hắn liền hành lễ của thuộc hạ, sau đó mới nói: “Tạ Sâm bị thương, không địch lại được nên chạy rồi.”

Cố Song Huyền suy nghĩ: “Chạy thoát cũng không sao, hắn không ở Tuyết quốc được nữa, người của hắn ở Đại Nhạn cũng đã bị trừ tận gốc rồi, cho dù trở mình cũng không gây ra sóng gió gì được.” Nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Đường Hành đâu?”

Cung Vong nói: “Nó ở tà giáo, chỉnh đốn giáo vụ.” Chỉ một câu cũng bao hàm rất nhiều chuyện.

Cố Song Huyền biết phần lớn gián điệp của Tuyết quốc tại Đại Nhạn đều là người trong tà giáo, Đường Hành là do Triệu vương mời đến để giúp đỡ hoàng đế, tất nhiên cũng vì muốn châm ngòi quan hệ giữa Tuyết quốc và tà giáo. Đường Hành đã nhúng tay vào thì hẳn sẽ kết thúc hoàn toàn sự hợp tác giữa tà giáo và Tuyết quốc.

Cung Vong vẫy tay, hai nam tử phía sau hắn liền đặt hai vật hình cầu xuống bên cạnh đầu của Hoàng hậu Tuyết quốc. Cung Vong nói: “Đây là đầu của vua Tuyết quốc và hoàng tử có thực lực nhất của hắn, Vương gia sai người kiểm tra xem.”

Năm cái đầu thê thảm như năm lỗ máu trong trướng, nhưng người bên trong trướng lại không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra sung sướng thoải mái.

Hạ Lệnh Thù buông rèm che, hận ý trong mắt dần nhạt đi.

Chấm dứt rồi, nghĩ nhiều vô ích. Hận thù quốc gia, nói đến cùng cũng là một cuộc đấu sinh tử, kẻ thắng làm vua.

Hoàng tộc Tuyết quốc bị ám sát hơn một nửa, triều chính nhất thời hỗn loạn, những hoàng tử còn lại không đủ khả năng làm gì. Binh lính Đại Nhạn thế như chẻ tre, tấn công chớp nhoáng làm Tuyết quốc phải đầu hàng, hoàng tử lớn tuổi nhất liền nhận ngọc tỷ và vương miện xưng thần.

Hạ Lệnh Thù lật quyển sách nhỏ trong tay vô số lần, chỉ có thể thở dài. Cố Song Huyền vừa phê duyệt tấu chương được đưa tới, tự mình cầm bát thuốc đặt vào tay nàng: “Nhớ Thiên Nhi sao?”

“Vâng, đã chia lìa lâu lắm rồi, không biết nó còn nhận ra mẹ mình không.”

Cố Song Huyền cười nói: “Ngày nào cũng nhắc tới, làm sao quên được. Hơn nữa, nó đều do chị nàng chăm sóc, muốn quên nàng cũng không nổi.” Hạ Lệnh Thù đã biết sắp xếp của Cố Song Huyền, cũng không có ý kiến gì khác. Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu vốn là tấm bia trong kho báu của Thái tử, Cố Khâm Thiên ở Hạ gia càng lâu thì sẽ càng nắm chắc thế lực thế gia, hỗ trợ lẫn nhau càng có lợi.

Hạ Lệnh Thù uống thuốc, đặt quyển sách mỏng bên người vào vạt áo, quấn lại, nói khẽ: “Ta nhớ nhà.”

Cố Song Huyền đi ra ngoài bình phong, Tiểu Quái tử đã thay chén thuốc mới, mở hộp gấm ra, lúc này Cố Song Huyền cần uống thuốc. Đợi khi nuốt xong, tinh thần cũng tốt hơn, hắn mới quay vào: “Ta còn muốn đi sang Hứa quốc, nàng có theo không?”

Hạ Lệnh Thù nói: “Ngôi cửu ngũ mà đi nước khác rất nguy hiểm. Hơn nữa người rời đi lâu thì triều cục sẽ dễ sinh biến cố.”

Cố Song Huyền cười nói: “Không sao, chúng ta lấy danh nghĩa Bát vương gia sang đấy, nàng làm vương phi. Trong triều ta đã an bài thỏa đáng rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Hạ Lệnh Thù liếc hắn một cái: “Bát đệ của chàng có nương tử từ khi nào, ta đây làm tẩu tử mà cũng không biết, người ngoài làm sao sẽ biết không phải kẻ giả mạo.”

Cố Song Huyền sờ cằm, ra vẻ trầm tư: “Vậy thì nàng là áp trại phu nhân ta cướp đến, thế được không?”

Hạ Lệnh Thù lườm hắn: “Chàng nghĩ đến là hay.” Thái độ mềm mại khiến cho hai người đều giật mình, Cố Song Huyền thở dài một hơi, đi đến bên cạnh sập, chui vào trong chăn đệm, ôm nàng nằm xuống, liếm lên thái dương nàng: “Nàng thật sự trở lại bên cạnh ta rồi.”

Hạ Lệnh Thù rũ mắt xuống: “Chàng cho rằng hai ngày nay người ở bên cạnh chàng là ai chứ?”

Cố Song Huyền nói: “Ta chỉ sợ lại là một giấc mộng.” Dứt lời, hôn lên đôi môi cánh hoa của nàng. Xoắn lấy lưỡi nàng, liếm qua hàm răng ngà, hấp thụ hơi thở của nàng, người này là của hắn, lòng nàng cũng là của hắn, không ai có thể đoạt đi.

Khi hôn, Hạ Lệnh Thù cảm thấy sự sợ hãi của đối phương, không thể khuyên giải được, chỉ đành đáp lại hắn, cho dù một khắc dịu dàng cũng có thể thỏa mãn.

Hạ Lệnh Thù tự biết thân phận mình đặc biệt, không nên ra khỏi lều, cũng may có Định Đường vương đấu tranh anh dũng bên ngoài, Cố Song Huyền ở đằng sau bày mưu tính kế, ngày ngày tiếp khách, hai người ở chung thân mật mấy ngày, đợi đến khi Tuyết quốc dâng thư xin hàng, hơn nữa đưa vị hoàng tử quan trọng nhất sang làm tin, quân đội Đại Nhạn mới rút khỏi biên giới. Cố Song Huyền vội vàng lấy danh nghĩa Bát vương gia đi sứ Hứa quốc, gặp khó khăn ở biên cương một thời gian, đến đầu tháng mười một, cuối cùng đoàn người cũng chậm rãi từ tây bắc tiến về phía nam.

Trước khi đi, Định Đường vương tìm Lục ca và tẩu tử cùng uống rượu. Đây là lần duy nhất từ trước đến nay trong đời hắn trò chuyện vui vẻ với Hạ Lệnh Thù, cũng là hồi ức rõ ràng nhất suốt đời hắn. Hạ Lệnh Thù thản nhiên, Cố Song Huyền dịu dàng khiến hắn cảm thấy một khoảng trống vắng.

Trước khi đi, Định Đường vương đưa cho Hạ Lệnh Thù một thanh huyền thiết kim đao, chỉ nói: “Dùng khi phòng thân.”

Hạ Lệnh Thù rút thanh đao nhỏ ra, lưỡi đao sắc bén, vỏ đao bằng vàng chói lọi như ánh sáng ban ngày, cũng giống như đánh giá của người đời về Định Đường vương: ôi chao ánh nắng rực rỡ, vì nước vì nhà. Cả cuộc đời Định Đường vương đều dâng cho Đại Nhạn, vật bên người hắn, chỉ có thứ này, vẫn để bên Hạ Lệnh Thù.

Cố Song Huyền vỗ mạnh lên bả vai em mình, không nói thêm gì.

Vì Cố Song Huyền khư khư cố chấp, Cung Vong cũng đành hủy bỏ kế hoạch về nhà, đi theo bên cạnh. Tính tình Đường Hành tùy tiện, trên đời này cũng chỉ có vợ hắn mới sai hắn được. Trước khi đi khỏi nhà, Đường phu nhân đã nói sau khi xong việc phải về ngay lập tức, vì thế Đường Hành thu dọn đám phản nghịch tà giáo xong, lập tức dẫn theo con trai là Đường Cẩn lăn về. Đường Cẩn thật ra còn thích vui vẻ tiếp, nhưng thấy Định Đường vương muốn quay về triều, sợ đại tướng quân sắp tới sẽ là kẻ ghê gớm, liền theo cha quay về thành Kim Lương.

Hứa quốc ở phía tây nam, so với Tuyết quốc quanh năm tuyết rơi, ở Hứa quốc núi non trùng điệp, bốn mùa phân rõ.

Cố Song Huyền đã sai người đưa quốc thư sang đó, nên bọn họ vừa vào biên giới, Ngũ vương gia Hứa quốc đã chờ từ lâu. Hứa Thừa Ân hóa trang thành thị vệ bên người Cố Song Huyền, cả ngày không nói thêm một câu, một nửa tử sĩ của hắn lẫn vào trong đoàn hộ vệ, một nửa âm thầm theo sau.

Hạ Lệnh Thù cảm thấy Hứa Thừa Ân thú vị, ngày nào đó hỏi hắn: “Công chúa Ca Thuận học tập có tốt không?”

Hứa Thừa Ân nói: “Rất hiếu học.”

Hạ Lệnh Thù lại hỏi: “An quận chúa còn bướng bỉnh không nghe lời không?”

Hứa Thừa Ân suy nghĩ, nói: “Nhảy nhót nhanh nhẹn, cơ thể khỏe mạnh.”

Hạ Lệnh Thù cười với Cố Song Huyền: “Đứa trẻ này lớn hơn An quận chúa vài tuổi, rất có phong thái của anh trai.” Hứa Thừa Ân mồm mép nói: “Nếu ta thành vương của Hứa quốc, có thể cầu hoàng thượng một mối hôn sự không?”

Cố Song Huyền à một cái, tùy tiện nói: “Ngươi muốn kết hôn với ai? Công chúa Ca Thuận vừa tuổi với ngươi, tính tình trầm ổn, đúng là thích hợp.” Đây là chỉ hôn trực tiếp. Mặt Hứa Thừa Ân cứng đờ, cũng không dám phản bác, cúi đầu cảm tạ, tự động rời đi.

Chờ cửa đóng lại rồi, người bên trong đều bị lui đi, Hạ Lệnh Thù mới cấu vào vết thương trên eo Cố Song Huyền, cười nói: “Sao chàng lại bắt nạt nó.”

Cố Song Huyền trả lời: “Là nương tử muốn ta trêu chọc nó, vi phu chỉ theo ý nương tử thôi.”

Hạ Lệnh Thù hừ nói: “Hiện giờ chàng còn bắt nạt ta nữa.”

Cố Song Huyền hôn lên cổ nàng, tiếp tục nụ hôn ướt át lên mặt nàng: “Nàng muốn vi phu bắt nạt sao?” Nói xong, hai bàn tay to đã chui vào trong vạt áo nàng.