Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 37




Edit: Mộc

Sợi bấc đèn đã thay một lần, sao trời thưa thớt. Bầu trời dần sáng lên, núi xa mờ ảo, không thể thấy rõ thứ gì.

Cố Song Huyền ngồi một mình trong trướng bồng, hắn đã đợi cả một đêm, bất cứ tin tức gì cũng không có. Huynh đệ của hắn, đồng minh của hắn, binh lính của hắn, còn cả hoàng hậu của hắn, toàn bộ đều đột nhiên mai danh ẩn tích, chỉ để lại một mình hắn ở đây sợ hãi, phỏng đoán, lo lắng.

Tiểu Quái Tử nhìn hoàng đế trầm mặc, chân tay lạnh cóng lại đi thêm củi lửa.

Cố Song Huyền nhìn chằm chằm ngọn lửa bốc cao kia, ánh mắt mờ mịt dường như có một đám lửa đang thiêu đốt, càng lúc càng to. Bỗng nhiên hắn đứng dậy: “Người đâu, đi mời các vị tướng quân khác tới đây. Tuyết quốc đã bị thương nặng, lúc này không đánh thì còn chờ tới khi nào!” Trường bào vung lên, thân hình cao lớn đứng trang nghiêm, vẻ mặt vừa có giết chóc vừa có dịu dàng, đây chính là đế vương của Đại Nhạn.

“Khởi bẩm Vương gia, có một người tự xưng là Hứa Thừa Ân cầu kiến.”

Hừa Thừa Ân, còn có tên là Hứa Hoành, vốn tên là Hứa Khoáng, là hoàng tử nhỏ nhất Hứa quốc. Hắn theo chị gái là An quốc công chúa đến Đại Nhạn để tránh họa, An quốc công chúa xuất giá rồi, hoàng đế sắp xếp cho hắn ở biệt viện gần cung, vì mưu đồ sau này với Hứa quốc. Mấy năm Hạ Lệnh Thù vắng mặt, vị thiếu niên này và Cố Khâm Thiên quan hệ rất tốt, ở thư viện Bạch Lộ hắn và Ca Thuận công chúa Cố Nguyên Tình cũng được coi là trai tài gái sắc, lại vô cùng chiếu cố con gái Cố Thượng Cẩm của Triệu vương phi.

Khi đến Đại Nhạn, Hứa Thừa Ân vẫn còn nhỏ, nay đã qua nhiều năm. Thiếu niên non nớt đã có dáng vẻ trầm ổn, lúc không lên tiếng núp ở một góc nào đó, bất kể kẻ nào cũng có thể bỏ qua hắn, khi có ý đồ, hắn lại giống như một thanh đại đao vươn thẳng giữa trời nắng, để ngang cả thảo nguyên rộng lớn, lập tức một đao quét ngàn quân.

Cố Song Huyền hỏi hắn: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu tùy tùng?”

Sau một chút ngắn ngủi kinh ngạc, Hứa Thừa Ân trả lời: “Đơn thương độc mã. Có điều tử sĩ Hứa quốc đã xuất ra toàn bộ, đang ẩn mình xung quanh doanh trại.”

Cố Song Huyền có chút tán tụng gật đầu: “Chuyện gì?”

Hứa Thừa Ân quỳ xuống: “Bản vương khẩn cầu ‘Bát vương gia’ sau khi tiếp chiến, tiễn bổn vương đoạn đường về nước.”

Cố Song Huyền cười nói: “Ngươi đã dẫn tử sĩ theo còn sợ không thể quay về sao?”

Hứa Thừa Ân ngẩng đầu nhìn hắn. Trong cảm nhận về Đại Nhạn, Cố Song Huyền là một hoàng đế đủ tư cách, chỉ là đủ, không đến mức vĩ đại. Bởi vì hắn không trải rộng thêm lãnh thổ Đại Nhạn, nhưng hắn bảo vệ quốc thổ không thiếu một tấc đất; hắn không giảm bớt thuế má cho dân, nhưng hắn cũng không tăng thêm sưu cao thuế nặng; thủ hạ của hắn không có ai là danh sĩ thần tử tiếng tăm lan truyền, nhưng quân thần đều tự giữ mình, không phát sinh chuyện thỏ hết thì làm thịt chó săn. Hoàng đế như thế, có thể là do bị cản tay ở nhiều nơi nên không thể trả thù; có thể là tạm thời ẩn nhẫn, chờ thời cơ để Đại Nhạn làm thiên hạ khiếp sợ. Hắn có thể là hồ ly, lúc cần thiết liền biến thành sói.

Hứa Thừa Ân sống trong hoàng cung Hứa quốc nhiều năm, hắn là đứa con mẫu hậu yêu nhất, từ nhỏ được mọi người thương yêu, biến cố ấy khiến hắn rơi từ trên mây xuống, hoàng tử có cơ hội trở thành hoàng đế nhất lại biến thành con tin đưa tới Đại Nhạn, tùy lúc có thể mất mạng. Hoàng cung Đại Nhạn dạy cho hắn như thế nào là người nhà, thế nào là kẻ địch, lại dạy hắn đạo quân thần.

Hắn phải trở về, phải về Hứa quốc, muốn chứng tỏ mình, muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình.

Ánh mắt thiếu niên kiên định, ương ngạnh, liều lĩnh chưa từng có lại quá mức quen thuộc, giống như Cố Song Huyền nhiều năm trước quyết định muốn ngồi lên ngôi hoàng đế.

Mười bốn tuổi, thiếu niên này đã có mục tiêu của mình, hơn nữa còn có dũng khí vì mục tiêu phấn đấu quên mình, đây cũng là điều khiến Cố Song Huyền tán thưởng.

“Ngươi dùng cái gì để trao đổi?”

“Lễ thành hôn, cộng thêm mười tòa thành.”

Khẩu khí thật lớn, Cố Song Huyền cười lạnh: “Nếu bản vương giúp đỡ hoàng tử khác của Hứa quốc, có thể lấy được đến hai mươi tòa thành, ngươi có tin không?”

Hứa Thừa Ân bình tĩnh trả lời: “Bản vương đồng ý trừ Hoàng thành của Hứa quốc, còn lại tùy ý ‘Bát vương gia’ chọn lựa.”

Cố Song Huyền đi hai vòng quanh thiếu niên. Thiếu niên đi rất vội, khí lạnh còn đầy người, hẳn là khi Cố Song Huyền tới đây thì Hứa quốc đã xảy ra biến cố, khiến Hứa Thừa Ân mạo hiểm mất đầu lén chạy ra ngoài Đại Nhạn. Vị An quốc công chúa kia thật có ý tứ, nàng không sợ em trai mình chỉ đi mà không về sao? Nàng chắc chắn Cố Song Huyền sẽ dùng thân phận ‘Bát vương gia’, giúp đỡ Hứa Thừa Ân, quấy đục cái vũng nước Hứa quốc này.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Cố Song Huyền và Đại Nhạn là ngư ông lớn nhất ở đây, đương nhiên, hắn là hoàng đế, xâm nhập vào nước khác cũng phải chấp nhận mạo hiểm. Mười tòa thành trì, lợi ích không bằng có cả Hứa quốc, nhưng cũng đủ để Cố Song Huyền tay không dính máu đi mạo hiểm một lần.

Hắn không trả lời thẳng, chỉ nói: “Hiện giờ cho ta thấy thành ý của ngươi. Vừa rồi ở Bạch Vân Phong của Tuyết quốc đã xảy ra tuyết lở, khiến cho trăm dặm đều sụp đổ, ngươi đi tìm người của bản vương đi.”

Không phải cứu người, là tìm người, ngữ khí cao cao tại thượng; người của bản vương, thật ra là người của hoàng đế, ở đây có người nào quan trọng với hoàng đế? Hứa Thừa Ân cũng không biết Hạ Lệnh Thù trong cung là thế thân, quay đầu nhìn, thấy mình đến đã lâu mà không có bóng dáng Cửu vương gia, lúc này liền hiểu rõ, gật đầu rời khỏi.

Sau khi tuyết lở đi cứu người, giống như mò kim đáy bể, tìm được thì tốt, nếu không tìm được… Hứa Thừa Ân sẽ bị nói là không có năng lực, tử sĩ dưới tay hắn không hết lòng, bọn họ không có ích lợi gì cho Đại Nhạn.

Các tướng quân vào trướng, thân phận của Cố Song Huyền các tướng quân đều biết, mọi người thảo luận hồi lâu, phe nào cũng cho là mình đúng, cãi nhau túi bụi.

Bỗng nhiên, không biết mũi tên kim loại từ đâu bay vèo tới, rít một tiếng, xuyên thấu qua mành, cắm phập rất sâu vào cọc gỗ bên trong, đuôi tên lay động không ngừng.

Yên tĩnh.

Lông mày Cố Song Huyền nhướn lên, lạnh lùng sai người rút tên ra, trên đó có một bức thư.

Trong thư là một bức vẽ. Bức vẽ giữa rừng mai có một chiếc đàn cổ cô đơn, trên đàn có hai dây, một cành hoa mai im lặng nằm trên đó — là bút tích của Hạ Lệnh Thù.

Tim Cố Song Huyền bỗng nhiên ngừng đập, một lúc sau mới thở bình thường, cũng cảm giác toàn bộ máu trong người mình đang chảy dồn dập.

Nàng còn sống! Nàng đang cầu cứu, nàng… ở trong tay Tạ Sâm.

Edit: Mộc

Cố Song Huyền xiết chặt giấy viết thư, cầm mũi tên vàng quen thuộc kia, lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Hoàng tử Đại Nhạn bắt cóc Hoàng hậu để uy hiếp Hoàng đế Đại Nhạn, đây là đứa con ngoan của tiên hoàng, là huynh đệ của hắn, cũng là con dân của Đại Nhạn, vậy mà lại làm ra việc đại nghịch bất đạo này. Cả vui mừng lẫn giận dữ đều lướt qua hắn, các tướng quân từ hơi thở thay đổi đoán ra hoàng đế đã có quyết định.

Quả nhiên, hoàng đế phẫn nộ muốn dùng tên vàng kia đâm vào hoàng cung Tuyết quốc, làm huyết châu phun trào: “Nhân lúc Tuyết quốc tổn thất nặng nề, trưa nay, chúng ta tổng tấn công.”

Không khí tiêu điều đột nhiên kích động, mọi người hét lên: “Tuân lệnh!”

Hạ Lệnh Thù dần tỉnh lại, vừa cử động, cổ liền đau đến chết lặng. Nàng im lặng nhìn xung quanh một vòng, căn phòng điêu khắc tinh tế bằng gỗ, còn đang xông hương, có bàn trang điểm, còn có vải thêu hoa mai, là khuê phòng của nữ tử có thân phận cao quý.

“Tỉnh?” Thánh công chúa mặc áo lông bạch hồ ở trước người nàng, cúi đầu nhìn kỹ đối phương: “Không ngờ mạng ngươi lớn như vậy, binh lính nước ta trọng thương tám chín phần, ngươi lại trốn thoát ngon lành, thật đáng mừng.”

Hạ Lệnh Thù trầm mặc. Ở Đại Nhạn, nàng không thân thiện gì với vị công chúa này, nay ở trong tay đối phương, nàng càng thêm không muốn gặp. Cái trình độ giả thần giả quỷ này, người phàm không đạt tới được, tốt nhất là im lặng.

Thánh công chúa cũng không so đo, lẩm bẩm: “Nếu muốn trấn an đám lính, cách tốt nhất là đưa nữ tử lên cho bọn hắn ‘tiêu hỏa’, vị nữ tử này còn vừa đúng là kẻ khiến huynh đệ bọn họ chết thảm, còn là hoàng hậu Đại Nhạn, nghĩ thế sẽ hết giận thôi, đúng không?” Nàng dừng lại nhìn Hạ Lệnh Thù, “Ngươi nói xem, ta để ngươi làm quân kỹ cho binh lính nước ta thì thế nào?”

Hạ Lệnh Thù nhắm chặt mắt.

Thánh công chúa vui vẻ nở nụ cười, nàng ghé sát vào Hạ Lệnh Thù: “Đợi tới khi ngươi thành nữ nhân dâm đãng, xem hoàng đế Đại Nhạn còn muốn ngươi hay không. Ta nghe nói hắn rất yêu ngươi, yêu đến không biết thế nào đúng sai, thế nào là thật giả. Nếu để hắn tận mắt thấy ngươi bị đám lính gian dâm, nhìn thấy ngươi ở dưới thân bọn lính rên rỉ, hắn có thể nổi điên không? Có thể phát cuồng lên không? Tới lúc đó, hắn sẽ không giữ được tỉnh táo, sẽ lộ ra sơ hở thôi.”

Hạ Lệnh Thù lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, hoàng thượng không ở Tuyết quốc, cũng không ở biên cương Đại Nhạn.”

Thánh công chúa ra vẻ tiếc hận, giây lát lại nói: “Vậy để Định Đường vương nhìn thấy cũng thế thôi, hoặc là trói chặt ngươi ở chỗ cao, để binh lính Đại Nhạn nhìn xem hoàng hậu của bọn chúng bị người Tuyết quốc làm nhục như thế nào, hi hi, khi đó chẳng phải sẽ thành đại loạn sao?”

Thân mình Hạ Lệnh Thù run rẩy, nàng không dám tưởng tượng tình cảnh của mình khi đó sẽ thế nào, Định Đường vương được nàng che chở mà trốn thoát khi nhìn thấy sẽ thế nào, bị dân chúng của nàng nhìn thấy quốc mẫu chịu nhục sẽ thế nào, nàng càng không dám tưởng tượng… khi Cố Song Huyền biết được, sẽ… Tiểu thái tử Cố Khâm Thiên về sau sẽ ra sao, sẽ bị người ta giễu cợt, còn cả Hạ gia…

Hạ Lệnh Thù nhắm chặt mắt, không để mình lộ ra yếu ớt.

“Ai có thể nghĩ rằng, nói ra những lời này lại là công chúa của một quốc gia, là Thánh nữ mà toàn tộc nhân Tuyết quốc sùng bái nhất. Ngươi không cảm thấy thẹn sao? Không cảm thấy thẹn với lòng kính yêu của dân chúng Tuyết quốc sao?”

“Hai nước giao chiến, không câu nệ tiểu tiết. Chúng ta thắng, dân chúng sẽ càng thêm tôn trọng ta, khen ngợi ta, làm sao biết được chủ ý này là của ta.”

Hạ Lệnh Thù cười lạnh: “Nghe ngươi nói thế chứng tỏ Tuyết quốc các ngươi trải qua bốn năm chiến tranh đã đến đường cùng rồi, không thể không dùng mưu kế hèn hạ giành thắng lợi.”

Thánh công chúa suy nghĩ trong chốc lát, vỗ tay cười phản bác: “Đại Nhạn các ngươi có câu ngạn ngữ, là binh bất yếm trá.”

Hạ Lệnh Thù biết nhiều lời vô ích, đơn giản ngậm miệng. Thánh công chúa lại vô cùng muốn thấy nàng hoảng loạn, nhìn xuống nàng từ trên cao: “Tên Tạ Sâm ngu ngốc, bảo vệ ngươi nhiều năm như thế còn chưa dỗ được ngươi đầu hàng. Hắn không biết sao, nếu không có tác dụng với bọn ta thì sẽ bị vứt bỏ. Cũng may, thân phận của ngươi vừa đủ cho bọn ta đổi lấy thắng lợi.” Nàng đứng thẳng, “Ta đây bảo ngươi mang ngươi xuống, trước tiên nếm thử ‘phẫn nộ’ của binh lính Tuyết quốc chúng ta, hi… A” Nàng đột nhiên kêu lên đau đớn, Hạ Lệnh Thù đã trở nên dữ tợn, ánh sáng lóe lên, vật trong tay nàng hung hăng đâm vào mắt Thánh công chúa, máu tươi vẩy ra.

Hạ Lệnh Thù lập tức dùng chăn đệm đè lên đầu nàng ta, gối kìm trên ngực, rút cây kéo ra, lại đâm xuống thật mạnh.

Khuất nhục của nàng, bất an của nàng, phẫn hận của nàng, đều phát tiết ra bằng cách này.

Công chúa bị che trong chăn không thể kêu cứu, ngực bị đè nặng làm công chúa thở hổn hển, tay cầm vũ khí sắc nhọn không ngừng đâm vào đầu, cổ công chúa, đâm rất mạnh. Tóc Hạ Lệnh Thù tán loạn, ánh mắt màu đỏ, vết máu dính trên tay chưa kịp ấm cũng đã lạnh.

Nàng giống như dã thú không có tình cảm, không có suy nghĩ, dựa vào bản năng trả thù, tìm cơ hội sống cho mình. Đợi tới khi người dưới thân đã cứng đờ không cử động, nàng mới giật mình tỉnh lại, kinh ngạc dừng tay.

Lúc Tạ Sâm tới, chỉ có thể thấy cả người Hạ Lệnh Thù đầy máu đi lại trong phòng, ván giường, sàn, tủ quần áo đều bị mở ra, sách vở, xiêm y trang sức… đều bị vứt khắp nơi. Trên giường máu me hỗn độn, trong đống chăn đệm lộ ra một đôi ủng lông cáo.

Tạ Sâm kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”

Hạ Lệnh Thù đang đờ đẫn tìm đường hầm bí mật ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời: “Nàng muốn đưa ta đi làm quân kỹ, ta giết nàng.”

Tạ Sâm kêu to: “Làm sao có thể! Nàng là Thánh công chúa, làm sao sẽ…”

“Sự thật là thế, ngươi tin hay không thì tùy. Ta cũng không cần ngươi tin. Dù sao nàng cũng chết rồi, ta không hối hận đâu. Nếu có thể, ngay cả ngươi ta cũng muốn giết.” Nàng nói rất thản nhiên, một đôi đồng tử đều có vẻ khát máu, trong tay vẫn cầm chiếc kéo đã khô máu. Nàng là nữ tử lớn lên ở thế gia, vì gia tộc, vì mình, thậm chí vì quốc gia, nàng có thể bỏ qua rất nhiều, đối với nàng, giết người chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, lúc cần thiết, tự mình đâm kẻ địch sẽ không nương tay dù chỉ một chút.

Nơi này rất xa lạ, người nơi này quá điên cuồng, nàng rất sợ hãi, rất e ngại, nếu không thể sống tử tế, vậy cũng không thể chết quá nhục nhã.

Nàng giơ kéo lên, đi về phía Tạ Sâm, cả người đẫm máu như quỷ Dạ Xoa: “Nói đi, ngươi nói cho ta biết đường hầm bí mật, ta sẽ tự đi, hoặc là người đưa ta về nhà, hoặc là, ta sẽ giết ngươi.”

Tạ Sâm lùi lại: “Nàng không giết nổi ta đâu.”

Hạ Lệnh Thù cười: “Đúng, võ công của ngươi lợi hại như vậy, ở hoàng cung cũng có thể ra vào tự nhiên.” Nàng suy nghĩ, đặt kéo lên cổ họng mình: “Như vậy, nếu chờ chịu nhục thì không bằng ta tự cho mình một kết thúc.” Tươi cười nhẹ nhàng, ngữ khí lạnh nhạt, dáng vẻ tùy ý, nàng nhẹ nhàng giơ chiếc kéo lên, vung xuống…

Cố Song Huyền lập tức đã thấy ở phía trước, cách cánh rừng rộng lớn nhìn thấy lửa trại quân địch, một cây cọc gỗ rất cao. Trên cọc gỗ cột một người, một nữ tử, là Tử Đồng của hắn, là nữ tử duy nhất hắn yêu cả đời này – Hạ Lệnh Thù.