Tô Tiểu Tiểu “Nha” một tiếng.
Sau đó, Thượng Quan Mặc thấy Tô Tiểu Tiểu sắc mặt có chút mệt mỏi, liền thở dài một tiếng.
“Lang Hoàn, nàng nhất định phải sớm khỏe lại.”
Tô Tiểu Tiểu lại gật gật đầu.
Thượng Quan Mặc tiến lại gần, cúi đầu hôn lên trán Tô Tiểu Tiểu.
Hắn cười nhẹ nói: “Lang Hoàn, trẫm vẫn là thích bộ dáng này của nàng hơn.”
Tại tiệc mừng năm mới ngày đó, Đoan Mộc Lang Hoàn thật sự có chút không hợp ý hắn.
Tô Tiểu Tiểu đáy lòng có chút kháng cự.
Nhưng là nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Nàng chỉ hạ xuống đôi mắt, yên lặng không nói.
Thượng Quan Mặc thấy thế, nghĩ đến nàng muốn nghỉ ngơi, liền nói: “Lang Hoàn, nàng nghỉ ngơi thật tốt, trẫm đi nhìn qua Trân phi một cái. Trân phi mấy hôm trước sinh bệnh.”
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu “Nha” một tiếng.
Thượng Quan Mặc nói: “Bất kể như thế nào, trẫm thích nhất vẫn là Lang Hoàn nàng.”
Tô Tiểu Tiểu trong mắt có một mạt cười nhạo, bất quá bởi vì nàng bây giờ là đang rũ mắt xuống, cho nên Thượng Quan Mặc nhìn không thấy.
Tình cảm của đế vương nguyên lai là rẻ mạt như thế.
Trong miệng vừa nói là thích nhất xong, thế nhưng lại muốn đi tới gặp một nữ nhân khác.
A, thật sự là rẻ mạt đâu.
Bất quá trong lòng cười nhạo thì cười nhạo, Tô Tiểu Tiểu ở ngoài mặt vẫn là làm bộ rất nhu thuận.
“Ân.”
Thượng Quan Mặc lúc này mới vừa lòng rời đi.
Mà sau khi Thượng Quan Mặc rời đi, Tô Tiểu Tiểu lập tức lấy mu bàn tay mạnh mẽ chà sát cái trán.
Vừa rồi cái hôn kia, thật sự là ghê tởm nha nha nha.
Cũng may Thanh không có ở đây, bằng không nếu như để hắn thấy được, nàng nhất định sẽ xấu hổ vô cùng.
Tô Tiểu Tiểu chính là như vậy, một lúc nàng chỉ có thể chấp nhận một người nam nhân.
Nếu như là có thêm một người khác, nàng sẽ sống không bằng chết.
Lau đến cái trán đã sáng bóng được bảy tám phần xong, Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống giường.
Ngay lúc nàng chuẩn bị trộm chuồn đi thì một thân ảnh màu trắng từ cửa sổ nhảy vào.
Thân ảnh ấy đúng là Thượng Quan Thanh.
Tô Tiểu Tiểu lập tức chạy vội tới, nàng kéo tay Thượng Quan Thanh, hỏi: “Sao lại tới đây rồi?”
Trong mắt nàng là tràn đầy ý cười.
Thượng Quan Thanh sờ sờ đầu Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ta nhớ nàng.”
Tô Tiểu Tiểu trong lòng ngọt lịm.
Nàng vờ giận dỗi nói: “Miệng lưỡi trơn tru”
Bất quá, nàng thích.