Đừng nói cho hắn biết!
Đừng nói cho hắn biết!
Đừng nói cho hắn biết!
Một khi ngươi nói, cái gì cũng sẽ không có.
Ngươi xem xem, ngươi nghe một chút, Thượng Quan Thanh có bao nhiêu chán ghét Đoan Mộc Lang Hoàn, nếu ngươi nói, sau đó Thượng Quan Thanh nhất định sẽ ngươi đẩy ra, như vậy ngươi sẽ không thể hưởng thụ ôm ấp ấm áp này.
Kể cả khi hắn không đẩy ngươi ra, trong lòng khẳng định cũng sẽ có vết rách!
Ngươi hi vọng trong tình cảm của các ngươi sẽ có vết rách sao?
…
Vô số thanh âm đang khuyên bảo Tô Tiểu Tiểu, không được nói không được nói!
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu nghe theo thanh âm trong lòng mình.
Nàng bỗng nhiên rất lớn mật kiễng chân, sau đó chủ động hôn lên khóe môi Thượng Quan Thanh.
“Thanh, ta cũng thích ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu tuy là từng có kinh nghiệm hôn môi, nhưng ở hiện đại, cơ hồ đều là Trần Tu Ngôn chủ động, nàng chỉ cần yên lặng nhận là tốt rồi.
Tới cổ đại, đến Trường Nhạc Vương này, bỏ qua vài lần trước Thượng Quan Mặc cường hôn, kinh nghiệm hôn môi của Tô Tiểu Tiểu cơ hồ là không.
Nhưng mà …
Thượng Quan Thanh cũng bởi vì có bệnh không thể đụng vào nữ nhân, chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, cả tay đều không có chạm qua, nên càng không phải nói là môi.
Mà lần này khi môi Tô Tiểu Tiểu tiến đến, Thượng Quan Thanh theo bản năng liền ôm eo Tô Tiểu Tiểu.
Làm hai người có thể nói không biết hôn người dính lại với nhau …
Như vậy …
Nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ cảm thấy thực buồn cười.
Ít nhất nếu hiện tại có một người ngoài đứng xem Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh hôn môi, hắn ít nhất sẽ cảm thấy được …
Hai người này là đang trao đổi nước miếng. (vịt: ôi ta đi chết đây. Thấy hôn tưởng ngọt ngào ai dè trao đổi nước miếng. Edit đến đoạn này làm ta đang uống C2 bị sặc gần chết)
Đương nhiên, đương sự liền không suy nghĩ như vậy.
Tô Tiểu Tiểu cảm giác được Thượng Quan Thanh ngây ngô, Thượng Quan Thanh cảm thấy Tô Tiểu Tiểu ngọt.
Hai người đều cảm thấy được trận này giống như nghi thức đưa thân vào Thiên Đường tuyệt vời. (vịt: Vâng! Sau khi trao đổi nước miếng hai anh chị chính thức lên Thiên Đường ạ)
Hai người hôn đến quên mình.
Thẳng đến khi hai người đều thở không được, Tô Tiểu Tiểu mới mệt đến ngã xuống trong lòng Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh cười khẽ một tiếng.
Hai người liếc nhau, trong mắt là vô tận ý cười.
Sau đó, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện về Đoan Mộc gia nữa.
Thẳng đến thời điểm trời sắp sáng, Tô Tiểu Tiểu mới nhớ tới chính mình phải mau đi trở về, bằng không sẽ bị cung nữ trong Phượng Lâm Cung phát hiện.