Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Chương 224: Muội muội, là ta




A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a. Nội tâm Tô Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi. Nếu không phải người đứng phía sau gắt gao che miệng của nàng. Nàng nhất định sẽ hét thật to. Trong đầu của nàng hiện lên đều là những hình ảnh đáng sợ. Hơn nữa nàng còn ý thức được một sự thật nghiêm trọng! Chính là Tô Tiểu Tiểu nàng ở trong Đoan Mộc phủ bị người ta hoa hoa lệ lệ bắt cóc! Người đầu tiên nàng nghĩ đến, là thái hậu! Thái hậu dễ dàng thả nàng về thăm người thân như vậy, nhất định là sớm đã có dự mưu! ! ! Bằng không chính là Hoàng quý phi, hoặc là những nữ nhân muốn làm hoàng hậu xem nàng không vừa mắt! Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại. Nàng chỉ cảm thấy người đứng phía sau ôm nàng hướng phía xa xa bay đi. Có khinh công là chuyện vô cùng tốt. Bởi vì hắn mang theo nàng còn có thể bay được vô thanh vô tức. Tô Tiểu Tiểu nghe được gió thổi vù vù bên tai. Nàng vốn rất muốn mạnh mẽ cắn tay người bắt cóc nàng, chính là nàng biết mình đang trên không trung… Nếu người nọ thả tay ra, nàng chẳng phải là ngã nát người sao? Cho nên, Tô Tiểu Tiểu vẫn là nhịn xuống cái ý nghĩ muốn cắn người. Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu cảm giác được gió ngừng lại. Đồng thời, cũng cảm giác được hai chân dẫm lên mặt đất bằng. Nàng đang chuẩn bị cắn người, cái tay đang gắt gao che miệng nàng đột nhiên buông lỏng xuống. Tô Tiểu Tiểu vui vẻ, nàng hé miệng, muốn kêu to. Lúc này, phía sau truyền đến một đạo thanh âm bất đắc dĩ. “Muội muội, là ta.” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, ngây ngẩn cả người. Cái gì? ! Là ca ca? Là Đoan Mộc Trường Khanh? Nàng giật mình xoay người, ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Trường Khanh một thân hắc y phía sau… Này… Đến tột cùng là đang làm gì đó? Thần sắc Đoan Mộc Trường Khanh thực nghiêm túc. Hắn bỗng nhiên mạnh mẽ nắm hai vai Tô Tiểu Tiểu, thanh âm có chút lạnh như băng. “Muội muội, ngươi vừa mới nghe được gì trước phòng cha mẹ?” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái… Tiếp tục nháy mắt mấy cái. Nàng cân nhắc một hồi, quyết định giả ngu. Nàng cười hắc hắc. “Đêm nay ta ngủ không được, liền ra ngoài đi dạo một chút. Đúng lúc đi ngang qua phòng cha mẹ thì nghe thấy thanh âm nói chuyện, lúc ấy rất lạnh, ta chỉ muốn mau mau trở về phòng, cũng không nghe được gì.”