Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Chương 112: Ngọc làm cây trâm




Ông chủ bỗng nhiên nghĩ đến một ít phu nhân trong kinh thành.

Các nàng gia tài bạc triệu, nhưng lại sợ bị người khác dòm nhó, vì thế trang sức, xiêm y trên người đều là sai người làm thành không thấy được bộ dáng, trừ phi là động đến, nếu không thì chắc chắn không thể nhận ra giá trị trong đó.

Ông chủ lại liêc mắt một cái đánh giá Tô Tiểu Tiểu.

Trong lòng không khỏi đem các phu nhân trong truyền thuyết kia liên hệ cùng Tô Tiểu Tiểu.

Chẳng qua nếu có tiền như vậy, vì sao còn muốn đến tiệm cầm đồ cầm này nọ đâu.

Thật sự quái lạ nha quái lạ.

Nhưng là đảo mắt suy nghĩ lại, hình như thời gian này, những phu nhân đều mê loại xiêc này.

Có lẽ, các nàng cũng chỉ là muốn biết tư vị khi cầm này nọ.

Trong đầu lão bản hiện lên suy nghĩ rất xấu.

Có lẽ vị cô nương trước mắt này, bởi vì ở trong khuê các quá mức nhàm chán, cố ý đến hiệu cầm đồ, trước tiên cầm vật gì đó khiến cho người ta xem thử, rồi sau đó sẽ làm cho người ta giật mình mở to mắt.

Trong lòng lão bản rất là đồng ý với suy nghĩ này.

Cái này chính xác phải gọi là, nhìn người không thể coi tướng mạo (nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài)

Rất nhiều điều đều không phải chỉ có mắt thấy là thật.

Vì thế, lão bản thật cẩn thận hỏi: “Cô nương, xin hỏi cây ngọc trâm này tên gọi là gì?”

Tô Tiểu Tiểu vừa định nói linh lung bảo ngọc trâm, nhưng lời nói còn chưa xuất khẩu, lại vội vàng nuốt đi xuống.

Vừa mới nhìn vẻ mặt của lão bản, liền biết linh lung bảo ngọc trâm này vô cùng trân quý.

Mà lai lịch của linh lung bảo ngọc trâm này, Tô Tiểu Tiểu biết.

Là đồ cưới của Đoan Mộc Lang Hoàn

Đoan Mộc gia được xem như là một gia tộc hiển hách đứng đầu trong kinh thành.

Còn nữa, Đoan Mộc Lang Hoàn làm hoàng hậu.

Nếu nàng cứ tùy tiện nói ra linh lung bảo ngọc trâm như vậy, nói không chừng thân phận sẽ bị tiết lộ.

Sống trong giang hồ, sao có thể không dùng đao. (ý nói động thủ)

Nếu không dùng đao, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hành vi, lời nói.

Cho nên …

Tô Tiểu Tiểu cười cười: “Ngọc trâm này liền tên là ngọc trâm, không có tên hoa lệ nào khác cả, giống như ngọc làm cây trâm. Ngọc, bản chất giống như hoa sen, cao nhã mà tinh khiết, tên quá mức hoa lệ tựa hồ sẽ làm nhục thanh danh của ngọc.”

Lão bản nghe xong, ánh mắt nghiêm nghị bắt đầu chuyển thành kính trọng.

Vẫn cúi đầu ở một bên phẩm trà, Bạch Nhất liếc mắt nhìn một cái, trong ánh mắt cũng tựa hồ như nhiều chút gì đó.

Lão bản thật lâu mới bừng tỉnh, cuống quít nói: “Cô nương lời nói thật đúng.”