Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại trị thương cho hắn.....thật là khùng hết biết mà!
Nàng ngồi dựa vào người hắn nghịch lọn tóc dài,có người tình nguyện làm đệm thịt,tội gì không sử dụng.
-”Chúng ta như vậy có phải rất tốt không?”
-”Ngươi nói vậy là sao?”
-”Nương tử dựa sát vào vi phu như vậy,không phải yêu vi phu rồi sao?”
-”Này,này!Yêu cái con khỉ nhà ngươi!”
-”Nhà ta không nuôi khỉ!”
-”Ngươi là khỉ đó!”
-”Nàng.....!”
-”Nàng cái mốc xì,ngươi còn chưa cho ta biết tên họ!”
-”Ta là vi phu nàng!”
-”Vi phu cái quái gì,ta chỉ bị gả cho tên hoàng đế băng lãng,đáng ghét,rảnh rỗi kia thôi.Hậu cung 3000 mĩ nhân hắn thấy chưa đủ hả,khi không ăn no rửng mỡ bắt nhốt ta vào cái hậu cung chán ngắt ấy!”
Nàng vô tư chửi rủa mà không biết mặt ai đó đã đen hơn than.
-”Nàng nói ai?”
Nữ nhân này mắng hắn rảnh rỗi,đáng ghét thì thôi,còn bảo hắn ăn no rửng mỡ.Đã vậy cư nhiên còn muốn quăng hắn cho nữ nhân khác.
Nương tử này,phải dậy lại.
Nàng tiếp tục nói:
-”Ta là nói băng đế vương kia,mà khoan......ta sắp bị ép gả,lão công là hoàng đế....ngươi nhận ta là nương tử chẳng lẽ.......!”
Nữ nhân này cuối cùng cũng thông minh ra rồi!
Nàng trợn tròn mắt,miệng thốt ra hai chữ:
-”Hoàng đế!”
Hắn gật đầu.
-”Thần Nguyên Vũ!”
Đầu óc nàng lùng bùng.Nam nhân tranh bàn với nàng là hoàng đế,mà hoàng đế là lão công nàng.
Loạn,loạn thật rồi!
Nàng đang lùng bùng suy nghĩ thì hắn đưa một tay vòng qua ôm lấy eo thon của nàng,thì thầm phà hơi nóng vào tai nàng:
-”Vừa nãy không biết ai vừa mắng trẫm vậy nhỉ,HOÀNG HẬU!”
Nàng co rụt cổ lại,nàng có máu buồn nha!
Hoàng Hậu ư?
Nghe lạ tai a!
Nàng quay lại,ngoắt ngoa nói:
-”Ta đồng ý làm hoàng hậu ngươi bao giờ?”
Hắn chăm chú nhìn nàng rồi.....
Áp sát nàng vào vách xe...
Cúi đầu xuống hôn lên cánh môi hồng nộm của nàng....
Ngay lúc này,cả hai người như bị một dòng điện truyền vào người.
Nàng hoàn toàn bủn rủn,hoàn toàn mất đi “ý chí chiến đầu,buông vũ khí đầu hàng”!
Hắn càng hôn càng mê luyến đôi môi nàng.Vô cùng mềm mại.Hắn tách hai hàm răng nàng ra,bá đạo tiến vào hút chất ngọt ngào của nàng.
Có lẽ.....
Hắn và nàng yêu rồi!
Hắn luyến tiếc rời đôi môi ngọt ngào mềm mại.Nàng dựa vào lòng ngực hắn thở lấy thở để,tay đấm bùm bụp vào lồng ngực hắn: -”Hỗn đản,nụ hôn đầu của lão nương!”
Hắn bắt lấy bàn tay nàng,ôn nhu nói:
-”Gọi ta là Vũ!”
-”Đền bù cho ta!”
-”Ta chỉ tấm thân xử nam này thôi,nàng muốn thì đến chiếm lấy nó đi!”
*tức xì khói*
Tại sao nàng nổi danh như cồn trên giang hồ vậy mà luôn lép vế trước tên này là sao?
Nàng không phục!
Thấy thiên hạ trong lòng tức tối,hắn phì cười rồi lảng sang truyện khác:
-”Thời gian qua nàng đi đâu vậy!”
-”Bái sư học nghệ!”
-”Vị sư phụ đó là ai?
-”Huyết Tử!”
Hắn trố mắt nhìn nàng,Huyết Tử nghe đồn vô cùng tiêu dạo đạo mạo,sống ẩn dật như tiên.
Nàng gặp được ông ta là vô cùng giỏi rồi.
Hắn tò mò:
-”Nàng làm sao mà gặp được ông ấy?”
-”Duyên kì ngộ!”
Nếu Thần Vũ mà biết chuyện sư phụ nàng năn nỉ nàng bái ông ta làm sư,thì không biết danh tiếng của ông ta sẽ bay đi đâu nhỉ?
Thôi,nàng cứ im lặng giữ lại cho sư phụ nàng chút thể diện vậy?
-”Mà hai loại độc nàng dùng là gì vậy?”
-”Khớp Tán dược và Tiêu Thể Vô dược!”
(Chan:ta chém!)
Hắn lại một lần nữa trố mắt nhìn nàng,nghe nói chỉ Huyết Lãnh các mới có loại độc nà
Nương tử hắn,thật gây bất ngờ a.
-”Nàng quan hệ thế nào với Huyết Lãnh các?”
-”Ngươi nghĩ thử xem!”
-“...”
-”Huyết Nguyệt,Huyết chủ các,được chưa!”
Hắn gật đầu như bổ củi,lại gắt gao ôm nàng vào lòng,thì thầm:
-”Nguyệt nhi!”
-”Có gì ngươi cứ thẳng mặt ta mà nói,đâu cần dí sát tai ta mà thổi hơi!”
-”Gả cho ta!”
-“...”
Nàng đang xoa xoa vành tai thì ngưng lại,ngoái đầu lại nhìn hắn.
Hắn ôn nhu ôm nàng,hỏi:
-”Nghe thấy chứ?”
Một tai nàng áp vào lồng ngực hắn,nghe rõ từng nhịp tim của hắn.Nó.....đập vì nàng sao?
-”Nguyệt nhi,đời này ta sẽ chỉ yêu mình nàng! Sẽ một lòng yêu nàng! Đời này ta cũng chỉ cần có nàng! Ta mong ta sẽ che chở cho nàng!Ta muốn là người đàn ông của đời nàng!Đừng suy nghĩ nữa,hãy đồng ý gả cho ta đi!”
Sao nàng thấy cái này quen quen....
Rồi hắn lấy trong ngực áo một chiếc hộp.Mở nó ra đưa đến trước mặt nàng,nói:
-”Do you wanna marry me?”
Đây là tiếng anh....hắn cũng xuyên không sao?”
Thấy nàng ngơ ngác,hắn liền giải thích:
-”Cái này là mẫu hậu dạy ta!”
Giờ thì nàng hiểu rồi,mẫn thân hắn mới là người xuyên không,mới là người cùng một thời đại với nàng.
Không ngờ mẫu thân hắn cũng lãng mạng như vậy.
Nàng mỉm cười rồi trả lời:
-”Yes,I do!”
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng,nàng hiểu được mẫu thân hắn nói gì sao?
Nương tử nàng quá giỏi!
Nàng nhăn nhó hỏi:
-”Chàng có quên làm gì không?”
-”À có!”
Rồi hắn nâng bàn tay nàng lên,đeo nhẫn vào ngón áp út.
Nàng lại nhăn nhó hỏi tiếp:
-”Vậy nhẫn của chàng đâu?
-”Đây,mẫu thân ta bảo làm vậy!”
-”Ân!”
Bên trong xe nồng đậm một mảnh tình chàng ý thiếp.
======================
Vài ngày sau xe ngựa đã về tới tể tướng phủ,hắn và nàng vém rèm bước ra.
Lính gác cửa ngơ ngác nhìn nàng và hắn không khỏi bối rối.
Nàng đang tính xem là thế nào để vào phủ thì nghe tiếng Tiểu Ý:
-”Tiểu thư,tiểu thư người về rồi!”
Rồi nàng ta quay sang hai tên lính:
-”Đây là nhị tiểu thư,các ngươi sống chán rồi à?”
-”Xin nhị tiểu thư thứ lỗi!”
Quả thật nàng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Nàng cùng hắn và Tiểu Ý bươc vào phủ,một mảng cô liêu,yên tĩnh đến đáng sợ
-”Vị này là....!”
Tiểu Ý rụt rè hỏi.
Hắn định vỗ ngực xưng tên thì bị nàng chặn họng:
-”Kệ hắn!Trong phủ sao lại yên tĩnh như vậy!”
Bị nàng bỏ mặc,hắn chỉ có thể thầm ai oán trong lòng.
Tiểu Ý nghe nàng hỏi xong cũng sụt sùi:
-”Từ ngày tiểu thư đi,đại phu nhân bệnh liệt giường,đã vậy còn....
-”Còn làm sao,muội đừng làm ta lo!”
Hắn ôm vai nàng từ phía sau,nói:
-”Nguyệt nhi,nàng bình tĩnh!”
Tiểu Ý nói tiếp:
-”Đã vậy phu nhân còn bị trúng độc!”
Trúng độc?
Ngay lúc này một nha hoàn hớt hải chạy đến,thở hổn hển nói:
-”Tiểu Ý tỷ,độc cũ của đại phu tái phát,tình hình nguy kịch lắm rồi,đại phu chuẩn phu nhân không thể qua khỏi đêm nay!”
Nàng nghe xong lảo đảo,choáng váng,ngất vào lòng hắn.