Nàng ngồi vuốt ve Bạch Thố trong vườn,đôi chân nàng khẽ đu đưa xích đu.Bạch Thố là một chú thỏ nàng cứu được ở núi Dã Vu khi nó rơi vào bẫy của thợ săn.Và bây giờ nó là sủng thú của nàng.
Lại nói đến lên núi Dã Vu,nàng vì cứu Bạch Thố mà không thể tham gia lễ tế,rất tiếc nga.
-”Tỷ tỷ làm gì mà ngẩn ngơ vậy?”
Tiểu Ý đặt đĩa bánh quế hoa xuống bàn rồi đứng đẩy xích đu cho nàng.Ái Nguyệt chán nản than thở:
-”Ta thực sự chán nản ở trong phủ rồi,buồn tẻ lắm!”
-”Tỷ thêu khăn tay đi!”
Nàng đứng lên,chống nạnh trông vô cùng ra dáng “mụ đàn bà đanh đá”,ghê gớm trả lời:
-”Ta thêu được gần một bao khăn tay lụa rồi đấy,sắp mở cửa hàng được rồi đấy!”
Tiểu Ý cười hì hì,gãi đầu gãi tai:
-”Em quên!”
Nàng đang chí chóe ầm ĩ với Tiểu Ý thì một a hoàn từ đâu đó chạy đến chỗ nàng,hớt ha hớt hải nói:
-”Bẩm tiểu thư,thánh chỉ đến!”
Thánh chỉ?
Nàng ngu ngơ quay sang hỏi Tiểu Ý:
-”Thánh chỉ là cái gì?”
Tiểu Ý và a hoàn suýt ngã ngửa,Tiểu Ý đưa tay lau mồ hôi,miệng trả lời:
-”Là điều mà đương kinh hoàng thượng ban ra cho ai đó,và người đó phải thực hành!”
Nàng gật gù,đi theo a hoàn đến đại sảnh:
-”Nguyệt nhi,mau đến lãnh thánh chỉ!”
Nàng vừa đến mẫu thân liền kéo nàng quỳ xuống.Vị nam nhân mặc bộ đồ màu xanh lục,cất giọng nói “đặc trưng”nghe phát hiểu luôn là công công:
-”Phụng thiên thừa vận,hoàng đế chiếu viết:Nhị tiểu thư Hoàng Ái Nguyệt phủ tể tướng xinh đẹp,hiền thục,nhân hậu ôn hòa,cầm kì thi họa nay phong ban tước hoàng hậu,đại lễ đăng cơ sẽ diễn ra vào tuần sau,sau đại hôn ban Phượng Kim cung.Khâm thử!”
Hoàng hậu????
Nàng làm hoàng hậu???
NOOOOOOOOOO!!!!!
Cha nàng đứng lên nhận thánh chỉ mà trong lòng không khỏi bất an,nữ nhi yêu quý của ông sắp phải lao vào hậu cung tranh sủng.Nữ nhi của ông đơn giản lắm,ngây thơ,thuần khiết đến mức lạ lùng.
(Chan:vâng,tỷ ấy vô cùng ngây thơ và thuần khiết!)
Vị công công vừa khuất bóng nàng đã vội lao vào lòng cha:
-”Phụ thân,Nguyệt nhi không muốn đi,hoàng đế rất đáng sợ,hậu cung cũng vô cùng đáng sợ,ở đó Nguyệt nhi sẽ cô đơn!”
Lời nói của nàng vô tình lọt vào một hắc y nhân gần đó.Hắn thật hiếu kì nữ nhân kia,hoàng đế đáng sợ?Hoàng đế sẽ ăn thịt nàng sao?Thật khiến người ta tò mò.
Phụ thân xoa đầu nàng:
-”Ta có thể từ hôn giúp con!”
Hắc y nhân lại một lần nữa chấn kinh,tể tướng này thật kì lạ,như quan viên khác sẽ dỗ dành nữ nhi của mình nhập cung hòng nhờ vả tranh quyền đoạt vĩ.Vị tể tướng thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.Thật là một vị quan thanh liêm chính trực.
Nàng mắt sáng rực lên nhưng lại cụp xuống ngay lập tức:
-”Nhưng như thế phụ thân sẽ...”
Ông cười xoà xua tay:
-”Không sao,hạnh phúc của nữ nhi là quan trọng!”
Mẫu thân nàng mắt ầng ậc lệ,không nói nên lời.Hắc y nhân kia càng khó hiểu hơn,nữ nhi của họ chỉ vào cung thôi mà có phải đi chết đâu mà họ phải làm như nàng sắp chết không bằng.
(Chan:có nữ nhi đi rồi biết!
Hắc y nhân*nhún vai*:ngươi cho ta một đứa đi!
Chan*chỉ chỉ nữ chính*:kia kìa)
Nàng đến gần lau nước mắt cho mẫu thân,vỗ nhè nhẹ lưng bà:
-”Mẫu thân,người đừng khóc!”
-”Nguyệt nhi....”
Đang lúc này thì “quý nhân tình nguyện” xuất hiện:
-”Phụ thân,Cầm nhi sẽ xuất giá thay tỷ tỷ!”
Nàng khinh bỉ nhìn nàng ta,ham muốn trèo cao của nàng thật không có điểm dừng,nàng vẫn ôn hòa nói:
-”Ý tốt của muội ta xin nhận nhưng chống lại thánh chỉ sẽ chu di cửu tộc!”
Nàng nói xong cũng khẽ rùng mình,câu nói như nhắc nhở chính nàng.Nàng không can tâm....
Mặt ả ta biến sắc nhưng vẫn cố vớt vát:
-”Chỉ cần muội nhập cung thì hoàng thượng sẽ sủng ái muội,muội tin vậy ko sao đâu tỷ a!
“Tự tin dữ vậy”,đó là suy nghĩ của mọi người có mặt ở đó.Riêng hắc y nhân nghe xong suýt rớt từ trên cây xuống,cái gì cơ,nàng ta nhập cung hắn sẽ sủng ái nàng ta á.Thà hắn sủng ái kỹ nữ còn hơn.
(Chan:uy uy,đậu hũ chua,không nên ăn!Hắc y nhân:ta ăn ngươi nha!
Chan*chỉ chỉ nữ chính*:kia kìa!)
Nàng chán ghét nhìn Dao Cầm,nàng quay sang bảo Tiểu Ý về nghỉ ngơi rồi vội vành về tiểu viện.
Nàng sắp xếp vài bộ quần áo vào tay nải,ôm Bạch Thố vào lòng,vuốt nhè nhẹ lông nó:
-”Đi theo ta chứ?”
Nó liếm nhè nhẹ tay nàng biểu thị đồng ý,nàng cho nó vào ngực rồi bắt đầu.................
T
R
È
O
T
Ư
Ờ
N
G
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ra đến bên ngoài thành công,nàng lấy con thỏ ra khỏi lồng ngực rồi để nó vào trong tay nải mà đi.
Bước vào một tửa lâu nàng,nàng ngồi xuống bàn nhấp một chén trà,một tên tiểu nhị xun xoe chạy đến:
-”Cô nương,cô dùng gì?”
-”Hôm nay quán có gì ngon mang ra đây!”
-”Vâng!”
Nàng nhấp thêm một ngụm trà,ngay lúc này có hai nam nhân bước đến trước mặt nàng,một nam nhân băng lãnh vô cùng tuấn lãnh,có thể nói là vô cùng soái ngồi xuống,nam nhân còn lại lạnh lùng nói với nàng:
-”Cô nương có thể nhường bàn cho công tử nhà tôi được không?”
Nam nhân lạnh lùng kia không thèm nhìn nàng lấy một lần,tưởng đẹp trai,có tiền mà nàng sợ,xem ai sợ ai.Nàng nói lớn:
-”Tiểu nhị,mang thêm đồ ăn lên cho bổn cô nương!”
Nam nhân đang đứng kinh ngạc nhìn nàng,còn nam nhân đang ngồi hình như đã quen với việc này nên chỉ thoáng khinh khỉnh liếc nàng rồi lại lạnh lùng như cũ.
Tiểu nhị bê hết món này đến món kia lên,nam nhân lạnh lùng thản nhiên gắp ăn.Nàng trái lại chỉ ngồi uống trà,chống cằm nhìn chằm chằm hắn.
Nam nhân đằng sau thấy nàng cứ nhìn chăm chú chủ tử nhà hắn nên khó chịu nói với nàng:
-”Sao cô nương nhìn công tử nhà ta chăm chú thế?”
Hắn khẽ liếc nhìn lên như chờ đợi cử chỉ lấy lòng hắn từ nàng.Nhưng trái lại,nàng chỉ khẽ cười nhạt,xoay xoay chén trà trên ngón tay rồi lạnh lùng trả lời:
-”Không có gì,ta chỉ là đang thấy công tử nhà các ngươi sức ăn thật tốt,mà chắc công tử nhà ngươi cũng có của ăn của để nên mới có thể trả tiền cả bàn thức ăn lớn thế này.Phải ta thì ta cũng không đủ khả năng a!
(Chan:chém bay nóc nhà!)
Hai nam nhân nhất tề tròn mắt nhìn nàng,nam nhân đang đứng nhìn nàng đầy khó hiểu,mở miệng:
-”Sao công tử nhà ta phải trả tiền,không phải cô nương mời ngài sao?”
Nàng khinh bỉ cười nhạt:
-”Hình như công tử nhà ngươi có vấn đề về phát ngôn nên phải nhờ ngươi ngoại giao?”
Khoé miệng anh ta khẽ giật giật,nàng ta thật to gan,dám nói với chủ tử của hắn như vậy,phen này đầu rơi máu chảy rồi.
Trái với dự đoán của anh ta,nam nhân lạnh lùng lên tiếng:
-”Vậy sao ngay từ đầu cô nương không nhường bàn cho ta mà còn gọi thêm món?”
Giọng nói tựa hồ có thể đóng băng mọi thứ,nhưng nàng vẫn bình thản dùng tay xoay xoay chén trà,bình thản trả lời:
-”Ngươi đã bao giờ thấy nữ nhân nhường bàn cho nam nhân bao giờ chưa?Ta đã hạ mình gọi món giúp các ngươi,chỉ là ngồi chờ các ngươi ăn xong ta mới gọi đồ ăn mới lên dùng!Các ngươi đâu quen biết gì ta mà ta phải mời,mà đồ ăn các ngươi ăn,ta không động vào nên đương nhiên các ngươi phải trả tiền rồi!”
Nàng thản nhiên nói mà không biết mặt ai đó đã đen hơn đít nồi,đã vậy nàng còn bồi tiếp câu nữa:
-”Các ngươi liệu liệu tự mà trả,bổn cô nương không liên quan nên đừng hòng ta trả!”
-”Thật không?”
Hắn rít khẽ qua kẽ răng,đập mặt bàn rồi hô nhỏ:
-”Ngô Kiến!
Ngay lập tức một lưỡi kiễm chĩa thẳng vào nàng,nàng mỉm cười quỷ dị,định dùng vũ lực ép nàng trả tiền sao? Không có cửa đâu!Nhưng hiện tại nàng không thể dùng võ công ở chỗ này được,nàng mới xuyên về đây nên không thể gây phiền phức cho phụ mẫu mới được.
Trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng,hồi còn ở hiện đại lúc còn học trung học nàng đọc khá nhiều truyện xuyên không,hình như có đoạn giống như này thì phải,có kế tội gì ko dùng,ai bảo hắn dọa giết nàng,nàng liền làm hắn mất mặt nha.
Mỉm cười quỷ dị thêm lần nữa,nàng.....
B
Ắ
T
Đ
Ầ
U
D
I
Ễ
N
Nàng lao đến ôm chân hắn,gào khóc:
-”Tướng công,chỉ cần chàng để thiếp sống thôi,còn thê thiếp chàng nạp thêm bao nhiêu cũng được,chức đại phu nhân chàng giao cho nhị phu nhân cũng được,thiếp không cần!”
Trong lúc nàng lao đến ôm chân hắn,nàng có cố tình để lưỡi kiếm của nam nhân tên Ngô Kiến xoẹt qua cổ mình.Hiện tại ai cũng thấy một nữ nhân xinh đẹp như tiên nga đang dàn dụa nước mắt trông vô cùng ủy khuất,đã vậy cổ nàng còn bị chảy máu.Còn hai nam nhân kia,một người lạnh lùng là hắn được nàng gọi là tướng công,nam nhân còn lại thì đang chĩa kiếm về phía nàng.
Nàng lại tiếp tục khóc lóc,tay lay lay chân hắn khóc nấc lên từng cơn:
-”Hu hu hu,chỉ cần tiểu bảo bảo ra đời bình an thiếp tình nguyện ra đi không cần chàng đuổi giết thiếp đâu!”
Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán:
-”Nương tử có thai mà vẫn muốn đuổi đi sao?Người đâu mà độc ác vậy!”
-”Thật tội cho cô nương đó,gả nhầm cho phu quân vũ phu!”
-”Lại còn muốn giết nàng chứ,cô nương ấy thật đáng thương!”
.....
.....
....
.....
.....
.....
.....
......
....
Mặt hắn ngày càng đen hơn,tên Ngô Kiến ở sau thì toát mồ hôi lạnh.Chủ nhân hỉ,nộ,ái,ố vô thường rất đáng sợ.
Lời nói của bàn dân thiên hạ ngày một rộn rã,nàng đắc ý hơn mà không biết mặt hắn đen hơn than.Đã vậy nàng rút thôi,cho hắn chịu trận,nàng diễn xong rồi.
Vừa hay đùi nàng có một vết thương lớn chưa lành miệng,đành chịu đau vậy.
Nàng giả vờ lay chân hắn nhưng thực chất cù nhẹ vào chân hắn, và đoạn kết diễn ra vô cùng chuẩn ý nghĩ của nàng
Hắn bị nàng cù nên giật mình đá văng nàng ra xa.Nàng đập người vào cột gỗ gần đó rồi đập bụng xuống sàn nhà lãnh lẽo.Lực nàng đã giảm thiếu tới mức tối đa nhưng nàng vẫn thấy có chút ê ẩm,đùi nàng còn va vào ghế chứ phen này hắn hết dám ra đường.
-”Bảo.....bảo....!”
Nàng hét lên đầy yếu ớt,rồi ôm bụng dưới.Giữa hai chân nàng chảy ra một dòng máu đỏ,nàng khóc nấc lên,miệng liên tục lẩm bẩm..”bảo bảo”
(Chan*cúi đầu,nắm quyền*:muội xin bái phục tỷ,diễn quá sâu,tinh thần hi sinh vì nghệ thuật...nhầm....vì diễn xuất vô cùng cao.CAO THỦ,CAO THỦ!”
Hắn tái mét mặt lại,nàng chảy máu,hắn chỉ xảy chân đá nàng thôi mà,sao lại thành tội nhân giết người thế này.Miệng hắn lắp bắp,mồ hôi từng giọt to bằng hạt đậu thi nhau rơi.
(Chan:sợ thật,“chỉ đá” thôi mà!”
Một đại thẩm lao ra đỡ nàng,đay nghiến nhìn hắn rồi ân cần hỏi:
-”Cô nương,máu cô chảy nhiều quá,ta đưa cô đến đại phu,may ra hài tử của cô nương....
Nàng khẽ lắc đầu,yếu ớt chống tay loạng choạng đứng dậy,tiến đến nhìn hắn đầy ủy khuất xen lẫn thách thức.Vớ lấy tay nải,nàng ôm bụng nói:
-”Tướng công,chàng còn chuẩn bị hành lý cho ta đi sao?Bảo bảo đã mất chàng hãy quên ta đi và sống hạnh phúc bên cô ấy nhé,ta đi!”
......
......
.......
.......
......
........
........
......
.......
Xung quanh lại rộ lên tiếng bàn tán:
-”Còn chuẩn bị đồ để đuổi nàng đi kìa.Hóa ra có ý đồ từ trước!”
-”Phu quân cô ấy trông đẹp trai thế mà chẳng ra gì!”
....
.....
.....
....
.....
....
....
....
.....
...
.....
.....
Nàng rời khỏi tửu lâu với ánh mắt thương hại của mọi người.Hắn đờ đẫn nhìn theo bóng nàng.Nàng thật tinh quái!
Mọi người lại nhìn hắn mà chỉ trỏ,hết chịu nổi,hắn đập hai thỏi vàng xuống bàn rồi bỏ ra ngoài.Ra đến cửa,hắn khẽ ra lệnh:
-”Điều tra xem nàng ta là ai,còn giờ hồi cung!
-”Tuân lệnh!”
Khoé miệng hắn chợt cong lên thành một đường tuyệt mĩ,khẽ lẩm bẩm:
-”Tiểu yêu tinh,nàng thật tinh quái,trẫm sẽ bắt được nàng!”