(Trốn đâu mà trốn-_-)
Tiếng kèn trống ngày đại hôn náo nhiệt cả một vùng trời.Người ra kẻ vào đông nườm nượp,cỗ bàn vô cùng hoành tráng.
Trái ngược với cái không khí đại hôn đó,thì tân nương đang ngồi thu lu trong góc phòng,bất kì ai cũng không dám động đến nàng ta,chỉ cần tiến đến 1 bước là nàng ta dọa tự tử.
-”Tam tiểu thư,người hãy bỏ kéo xuống,nguy hiểm lắm!”
-”Cút đi,tất cả các người cút đi.Ai dám bước lên,ta chết cho các người xem!”
Đám nô tỳ mặt xám ngoét lại,hết lời khuyên ngăn thì Dao Cầm vẫn cầm kéo kề sẵn ở cổ,xem ra.....nàng ta chán sống rồi.
-”Để đấy cho ta!”
Ái Nguyệt từ tốn bước vào,nàng không hề biểu cảm một cảm xúc gì cả.Dao Cầm thấy nàng thì như phát điên phát dại,cầm kéo xông về phía Dao Cầm,miệng hét:
-”Là do ngươi,ta phải giết ngươi!”
Đám nô tỳ dạt hết ra,ôm nhau sợ hãi co dúm người.Mũi kéo chỉ còn cách tim Ái Nguyệt vài phân,nàng ngay lập tức túm lấy cổ tay Dao Cầm,bẻ ngược lại,đánh rơi cây kéo.
Nàng nhanh tay điểm huyệt Dao Cầm,nàng ta ngay lập tức bất động.Có lẽ do mấy ngày tuyệt thực nên sức lực không còn,tuy bị bất động nhưng Dao Cầm lại ngay lập tức ngã vào lòng Ái Nguyệt.
-”Các người ra ngoài đi,ta sẽ đích thân chuẩn bị cho tam tiểu thư!”
Nô tỳ đều rời ra ngoài,Ái Nguyệt giữ Dao Cầm trong lòng mình.Dao Cầm đột nhiên bật khóc:
-”Tỷ tỷ.....ta sai rồi.....”
-”Muội sai chuyện gì?”
-”Từ nhỏ đến lớn,ta luôn chỉ biết nghe theo mẫu thân.Phụ thân và đại phu nhân đều không ưa muội.Trong khi....tỷ...tỷ.....”
Dao Cầm khóc nấc lên,những giọt nước mắt như viên trân châu lăn trên gò má mỹ nhân.Ái Nguyệt không cầm được lòng mà đưa tay lau nước mắt trên má Dao Cầm.Nàng dìu Dao Cầm ngồi xuống ghế,lấy lược chải tóc cho nàng ta.
Dao Cầm mất một lúc để bình tĩnh lại,khi bình tĩnh lại thì nàng ta nhận ra Ái Nguyệt đã trang điểm xong cho mình.
Dao Cầm quay lại,cầm tay Ái Nguyệt,khẩn khoản:
-”Tỷ tỷ....giúp muội,muội cầu xin tỷ....muội....muội....muội không hề yêu anh ta”
Ái Nguyệt ôn nhu vuốt mái tóc Dao Cầm,hỏi:
-”Vậy tại sao muội lại muốn làm hoàng hậu?”
-”Muội vì nghe theo mẫu thân,bà muốn muội làm thế...vả lại muội rất ngưỡng mộ bệ hạ!”
-”Dao Cầm,ngưỡng mộ không phải yêu!”
-”Thật...thật....sao?”
Ái Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu,Dao Cầm siết chặt đôi tay đang nắm tay Dao Cầm:
-”Tỷ tỷ,giúp muội,muội xin tỷ”
Ái Nguyệt nhìn Dao Cầm,có vẻ Dao Cầm đã không còn thù hằn gì với nàng nữa,nàng ta thật sự đã hối hận.-”Dao Cầm,muội còn ghét ta không?”
-”Muội chỉ là đố kị với tỷ thôi...”
Dao Cầm cúi gằm mặt,Ái Nguyệt đưa tay nâng cằm nàng ta lên.Dao Cầm nhìn nàng,nói với giọng khẩn khoản:
-”Tỷ,xin tỷ hãy giúp muội!”
-”Nhưng muội muốn ta giúp việc gì?”
-”Muội không muốn thành hôn!”
-”Ca này khó à nha,chờ tỷ nghĩ cách!”
Nàng đi lòng vòng trong phòng suy nghĩ.Đột nhiên có tiếng gõ cửa:
-”Nguyệt Nhi,Nguyệt Nhi!”
Là giọng Nguyên Vũ.
Nàng vội mở cửa,lập tức thấy hắn mặt mày cau có.Dao Cầm thấy thế vội vàng hành lễ:
-”Hoàng th.....”
-”Không cần!”
Hắt phất bay ra hiệu cho Dao Cầm đứng lên,hắn kéo Ái Nguyệt lại gần,xoay trái xoay phải nhìn từ đầu đến chân.
-”Ê chàng khùng à?”
Quá chóng mặt,Ái Nguyệt liền hét lên.Hắn lườm Dao Cầm rồi quy sang nghiêm nghị nhìn nàng:
-”Ta xem nàng có bị sao không.Nhưng sao nàng lại ở một mình với ả,nhỡ ả làm gì nàng thì ai đền mẫu thân của con ta cho ta?”
Dao Cầm mặt lập tức trở nên buồn bã,Ái Nguyệt véo tai hắn,lớn giọng:
-”Ai cho chàng gọi muội muội ta là ả?”
Nguyên Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn Ái Nguyệt:
-”Muội muội?Nhưng ả....”
-”Chuyện cũ dẹp hết,chàng đừng tiểu nhân như vậy!”
-”Được,nếu vậy ta nghe nàng!”
Nguyên Vũ ngồi xuống ghế,Ái Nguyệt lại gần Dao Cầm,cầm tay nàng ta lên,nói:
-”Muội gọi nô tỳ rồi vào phòng trong thay hỉ phục đi đã để ta tính tiếp!”
-”Nhưng....”
-”Thay đi!”
Dao Cầm gọi nô tỳ rồi vào phòng trong,Ái Nguyệt vẫn bù đầu rối óc suy nghĩ.Nguyên Vũ đưa tay kéo nàng lại gần, ôm nàng vào lòng:
-”Nàng nghĩ gì vậy?”
-”Ta nghĩ....”
Nói đến đây,nàng nhếch lên ở khóe miệng một nụ cười tinh quái.Nàng ghé miệng thì thầm vào tai Nguyên Vũ.Hắn liền bật cười,rồi gật đầu.
*Đón đọc chap 19 nha~ hết chap 18 òi ~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có ai bị Chan troll mà tin thật ko đấy