Một người phụ nhân với vẻ đẹp mặn mà sắc sảo đang xem xét cẩn thận một bức tranh, nét mặt u buồn có chút sợ hãi. Bức họa vẽ hình một thiếu nữ mặc áo vàng che dù vô cùng xinh đẹp, bên góc bức họa ghi rõ “Tặng ái phi Nhiếp Tiểu Thiện” …
– Giống quá! Không thể tin nổi…
– Thái hậu, chỉ là người giống người thôi… Người có lẽ đã quá lo rồi… – Lý công công đứng bên cạnh, khẽ trấn an chủ nhân mình – Tất cả chúng ta đều thấy rất rõ Nhiếp Tiểu Thiện đã chết như thế nào mười năm trước… Hàn Hiểu Tuyết không thể là Nhiếp Tiểu Thiện…
– Là ả … Ánh mắt đó, thái độ đó, gương mặt đó… Tiểu Lý tử, ả đã quay lại tìm ta báo thù rồi. Ta không thể để giang sơn Trần quốc chúng ta bị hủy hoại trong tay ả hồ ly đó – Vương Thái hậu dần trở nên hoảng loạn
– Xin Thái hậu tha tội vì nô tài vô dụng không thể giúp Thái hậu an lòng… Hoàng thượng luôn ngấm ngầm che chở cho cô ta!
– Không phải lỗi của ngươi, Tiểu Lý tử! – Ngừng một chút, Thái hậu nói tiếp – Ta không thể để mọi chuyện tiếp diễn như quá khứ, phải chấm dứt tất cả… Ta đã giết Nhiếp Tiểu Thiện một lần thì cũng có thể giết ả lần thứ hai…
– Người định… Nhưng hoàng thượng…
– Phong nhi giống Tiên đế, không có gì lạ khi nó bị ả hồ ly đó mê hoặc. Ta là mẫu hậu của nó, những gì ta làm đều vì nó, nó sẽ hiểu cho ta!
– Nhưng xem ra lần này hoàng thượng rất kiên quyết. Cô ta lại luôn ở bên ngài ấy, chúng ta sao có thể ra tay?
– Ta tất có cách…
Ánh mắt Vương Thái hậu trở nên sâu thẳm, chất chứa trong đó không thể nào biêt được là bao nhiêu mưu mô, toan tính đối với Hiểu Phi xinh đẹp – Người mà bà nhất mực cho rằng là hiện thân của tình địch Nhiếp Tiểu Thiện…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm, Hiểu Tuyết cử động cả thân mình bủn rủn, liền phát hiện hắn đã rời đi rồi, chết tiệt, tinh lực của hắn cư nhiên lại tốt như vậy, hại nàng suýt chút không thể rời giường rồi.
Rời giường mặc quần áo, vừa muốn mở cửa gọi Quế Nhi vào, cánh cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài bị đẩy vào, một bóng dáng rất nhanh tiến vào trong phòng, đóng kín cửa lại, lưỡi kiếm kề trên cổ nàng, ánh mắt lại mang theo hàn quang lạnh như băng.
– Ngươi muốn làm gì? – Hiểu Tuyết cả kinh.
– Ngươi không thấy sao? Ta muốn lấy mạng ngươi! – Hắc y nhân lạnh lùng lên tiếng. Nữ nhân này quả như lời đồn đại, giống hệt Nhiếp phu nhân của Tiên đế.
– Ngươi muốn giết ta? Vì cái gì? – Hiểu Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không hề lộ một tia kinh hoảng dù trong bụng nàng cũng rất run. Hẳn là sát thủ do Vương Thái hậu phái đến, bà ta cũng ra tay mau lẹ thật.
– Có trách thì trách ngươi đắc tội với người ta đi! Xuống tay với một mĩ nhân ta cũng không đành lòng đâu, có điều ta không thể không tuân mệnh!
– Haha!!!!!!!!
Hắc y nhân cả kinh nhìn nàng, chết đến nơi rồi vẫn còn cười được sao?
– Ngươi cười cái gì?
– Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình! Ngươi biết ta là ai không? – Hàn Hiểu Tuyết ánh mắt thần bí mị hoặc nhìn y, môi lộ ý cười.
– Ngươi không phải là Hàn Hiểu Tuyết sao? – Hắc y nhân nghi hoặc nhìn nàng
Hiểu Tuyết thoắt cái đã bước tới gần y, gương mặt yêu mị gần sát hắc y nhân thầm thì:
– Ta là Nhiếp Tiểu Thiện…
– Ngươi… ngươi đừng hòng giả thần giả quỷ với ta…– Hắc y nhân vận chút lực vào kiếm sắc.
Hiểu Tuyết lập tức thấy đau nhói, trên cổ lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi theo kiếm rơi xuống y phục. Có điều nàng vốn chủ tâm bảo toàn mạng mình, nên vẫn mang mặt thản nhiên yêu mị hù tên sát thủ.
– Còn chờ gì nữa mà chưa xuống tay? Ngươi sợ sao? – Hiểu Tuyết nhìn hắc y nhân cười nhạt. Bộ dạng quỷ mị của nàng thực khiến hắn khiếp sợ vô cùng. Cả đời hành tẩu giang hồ không biết bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng trong tay hắn, vậy mà tiểu cô nương này lại bình thản trước cái chết đến vậy… Đã là người có ai không sợ chết? Không lẽ cô ta thực sự là Nhiếp phu nhân trở về báo oán…
– Sao còn chưa ra tay? – Hiểu Tuyết lạnh lùng nhìn tên sát thủ, biết y đã mắc mưu.
– Ngươi thực sự là Nhiếp… Nhiếp phu nhân??? – Hắc y nhân run rẩy buông kiếmnói, dáng vẻ cực kì hoảng loạn.
– Không sai! Bổn cung tha mạng cho ngươi, quay về nói với Vương Thái hậu nợ máu trả bằng máu!
Hắc y nhân khiếp sợ tháo chạy ra ngoài, xem ra hắn đã bị nàng hù chết rồi. Hiểu Tuyết nhịn cười một cách thống khổ, suýt chút thì nhịn không nổi mà lộ hết chuyện. Đến lúc đó mạng nàng còn khó giữ chứ đừng nói là giúp oan hồn Nhiếp phu nhân kia… Vương Thái hậu ơi là Vương Thái hậu, cho dù bà có nham hiểm tới đâu ta cũng sẵn sàng tiếp, muốn đấu với trí tuệ ngàn năm tiến hóa của ta sao? Đùa chắc?