Hoàng Hậu Tiền Triều

Chương 2: 2: Bệ Hạ Băng Hà






Yến Triều trên giường bệnh bỗng nhiên ho sặc lên, hắn vốn là đang nguy kịch, ho lợi hại đến mức muốn nôn ra máu, gương mặt xanh trắng cũng đỏ lên, dần dần liền phát tím, giống như là không thể hít thở.

Ngay sau đó, thân trên hắn bất chợt nhấc lên liền phun ra một ngụm máu đen.

Bùi Anh liền tránh thoát khỏi cái ôm của Yến Vân Đình, hai mắt sưng đỏ đến bên giường, thấp giọng gọi hai tiếng: " Phụng Chi? Phụng Chi!"
Yến Triều hai mắt nhắm nghiền, thái dương hiện lên gân xanh, trong miệng chảy máu liên tục, mơ hồ mà nói mê sảng, máu bầm sền sệt theo khóe miệng hắn chảy xuống cổ áo, hắn run rẩy kêu một tiếng "Tử Đồng".

Bùi Anh lấy khăn lau đi vết máu trên người hắn, cắn răng xoay người, hướng ngoài điện quát chói tai một tiếng: "Thái y ——"
Viện đầu thái y viện cùng hơn mười vị thái y đều ở ngoài điện quỳ chờ, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng của Hoàng hậu liền vội vàng đi vào.

Yến Triều nôn ra máu bị thái y bao quanh, Bùi Anh cùng Yến Vân Đình lùi lại vài bước.


Bùi Anh tóc mai tán loạn, che lại hai mắt sưng đỏ đang phức tạp suy nghĩ, đầu ngón tay trắng nõn thậm chí còn bị dính máu bầm tanh hôi, y xa xa nhìn mấy cây châm sáng loáng cắm lên ngực Yến Triều sống chết không rõ, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, thân thể không khỏi lung lay nhoáng lên.

Yến Vân Đình ở bên cạnh y một phen hết hồn, nắm lấy cánh tay, đỡ ổn y, hạ giọng vội hỏi: " Vãn Trúc??"
Bùi Anh sắc mặt trắng nhạt, làm cho cặp mắt kia trở nên hết sức tối tăm, y cúi đầu tránh ra Yến Vân Đình, muốn tiến đến hỏi thăm thái y về bệnh tình của Yến Triều.

Giữa mày Yến Vân Đình hơi nhíu, tiến lên nắm lấy tay Bùi Anh, lôi kéo y cùng trốn vào phía sau bình phong.

Bùi Anh tập tễnh bị hắn kéo vào trong góc, Yến Vân Đình cúi đầu thấy thái dương Bùi Anh toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi căng mọng cũng nhợt nhạt, hắn thoáng khẩn trương hỏi: " Chân đau sao?"
Một năm trước, Đế Hậu ở trại nuôi ngựa thuần ngựa, Yến Triều muốn thuần phục một con Chiếu Dạ Ngọc Sư tử nhưng lại bị nó đá ngã.

Lúc vó ngựa sắp sửa nện lên đầu hắn, trong nháy mắt, Hoàng hậu Bùi Anh nhảy vào giữa sân đem hoàng đế đẩy ra.

Vó ngựa kia dặm thật mạnh lên đùi phải Bùi Anh, sau khi nối xương vẫn không thể đi lại bình thường.

Đường đường là Hoàng hậu Trần quốc, lại trở thành một cái người thọt.

Năm đó Yến Triều tức giận, lập tức xử tử tất cả người liên quan đến trại nuôi ngựa, sai người một đao chém chết con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử kia để rửa hận.

Chỉ là từ đó về sau, Bùi Anh rốt cuộc không thể tiếp tục cưỡi ngựa, giương cung.

Cung nhân cũng được dặn dò không được nhắc tới chuyện này nửa chữ.


Con ngươi Bùi Anh bị mồ hôi làm cho càng trở nên sâu thẩm.

Khôn trạch tướng mạo vốn đã rất đẹp, chỉ là tuyệt sắc như Bùi Anh thì quả là hiếm thấy.

Y thầm thở dài, giơ tay xoa một bên mặt của Yến Vân đình, trong mắt ướt át nhả khí như lan, nhẹ giọng hỏi: " Gia quyến của Lĩnh Nam Vương..."
Yến Vân Đình gật đầu: " Đã phái người bắt, hiện giờ trong thành ngoài thành đều do người của ta khống chế."
Hắn nắm lấy tay Bùi Anh, chậm rãi cuối người chống lên trán Bùi Anh, ở chóp mũi của y rơi xuống một nụ hôn: " Chờ đợi nhiều năm như vậy, chỉ còn một đêm nay nữa thôi.

Chờ đến sáng sớm ngày mai, ngươi chính là Tân đế của Trần Quốc, từ nay về sau không ai dám xem thường ngươi."
Bùi Anh duỗi tay ra đặt lên mặt hắn, ngẩng đầu hôn lên khóe môi Yến Vân Đình, mùi hương của Càn Nguyên trầm ổn đến cực điểm, y nhợt nhạt mà ngửi hương vị riêng biệt thuộc về người nam nhân này, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Nguyên Huy, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta sợ ta luyến tiếc...."
Lời còn chưa nói hết y lại im bật, Yến Vân Đình đợi một lúc lâu cũng không nghe được nữa câu sau, hắn cười nhẹ đem Bùi Anh ôm vào trong lòng ngực.

Mùi hương Khôn trạch thoang thoảng, thơm mùi hoa lan, lại không thể giúp trấn an trái tim đang bất ổn của hắn một chút nào.


" Nếu là luyến tiếc ta, thì đem ta nhốt ở hậu cung của ngươi, chúng ta liền trở thành cặp đôi độc nhất vô nhị"
Ánh mắt Bùi Anh sáng tối không rõ, ánh nến chiếu vào làm mắt hắn sáng đến rực rỡ lấp lánh.

Nơi đó ngoại trừ biểu lộ dục vọng đối với vương quyền, Yến Vân Đình lại không nhìn ra rốt cuộc y đang suy nghĩ cái gì.

" Điện hạ....!Điện hạ..---"
Bên ngoài bình phong truyền đến tiếng la hoảng sợ của ngự y, ngay sau đó trong Dưỡng Đức điện bốn phía nổi lên tiếng khóc.

Bùi Anh đáy lòng trầm xuống, đẩy ra Yến Vân Đình, hạ giọng giận dữ hỏi: " Chuyện gì?"
" Bệ hạ băng hà!"
- ------------------*Hết chương 2*-------------.